"Du An, cậu buông tớ ra!" Úy Hải Lam mở miệng la lên, hai tay dùng sức đẩy cậu ta ra.
Thẩm Du An ghì chặt cô không rời, cô càng dãy dụa muốn thoát khỏi cậu, cậu càng liều chết cũng không muốn buông, ngoan ngoãn như một đứa bé, thứ trong ngực là món đồ chơi cậu yêu quý nhất, nếu là có kẻ khác đến tranh, cậu làm sao có thể dễ dàng buông ta, không tới một giây sau, đó là vẻ cố chấp kiên quyết không buông.
Cậu vẫn luôn miệng gọi tên cô, gọi một tiếng lại gọi thêm một tiếng, "Lam, lam, lam......"
"Du An! Buông ra!" Úy Hải Lam lại vội vàng kêu gào.
Thẩm Du An vẫn liều mạng như trước, giống như không nghe thấy gì. Vẻ tuỳ hứng, bá đạo như vậy, cô rất ít khi nhìn thấy, cũng chỉ có những vật do cầu thủ NBA mà cậu yêu thích dùng qua cậu mới như vậy, mới có thể biến cậu trở thành kẻ ngoan cố nhất, không giành được thề không bỏ qua, hoàn toàn tuyên bố quyền sở hữu.
Nhưng tại sao lại thế này.
Úy Hải Lam không ngờ rằng, người nọ đã bất tri bất giác đến trước mặt cô. Bước chân của anh vững vàng, uy nhã từng chút nện xuống nền đất, tốc độ khá chậm rãi, vậy mà trong nháy mắt, đã đứng trước mặt cô. Vòng kìm kẹp của Thẩm Du An bỗng nhẹ đi, anh một tay bắt lấy đầu vai của cậu ta, mạnh mẽ kéo cậu ta ra, đẩy cậu ta ra xa.
Thẩm Du An mặc dù không giống với vẻ bề ngoài nho nhã, yếu đuối của mình, nhưng cũng không bì được với sức của anh, cậu lảo đảo, lùi về phía sau vài bước, lúc này cậu mới ổn định được bước chân mình. Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt ưng sâu hút của người nọ, lạnh lùng nhìn lại anh, cặp mắt kia khẽ cong lên, nụ cười ấy so với khi anh không cười càng uy nghiêm đáng sợ hơn.
Lôi Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào Thẩm Du An, cũng hỏi thăm cô ở một bên, "Em làm sao vậy?"
"Không sao." Úy Hải Lam nhẹ nhàng phun ra hai chữ, đồng thời cũng ảo não trước tình huống gặp mặt của ba người.
Lôi Thiệu Hành lại tiếp tục mở miệng, lần này là hướng về phía Thẩm Du An, vẻ mặt khách sáo như đã lâu không gặp lại cậu ta, "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Thẩm thiếu gia."
Thẩm Du An kịp lấy lại bình tĩnh, nói bằng giọng ấm áp, "Đúng lúc đến làm việc, tôi biết công ty Nguyên Tường có buổi họp báo ở đây, cho nên mới tới xem một chút."
Lôi Thiệu Hành dịu dàng ôm lấy cô, cúi đầu thân mật cười nói, "Lam, Thẩm thiếu gia tới thăm em...sao em không nói cám ơn cậu ta?"
"Lam" Cách xưng hô này làm Úy Hải Lam giật nảy mình.
Người nọ luôn gọi cô là "Úy", đã rất lâu rồi, cô sẽ tưởng lầm là người xa lạ bên đường gọi, dù sao âm đọc của hai khá giống nhau.
Thẩm Du An cũng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng im bặt.
Bọn họ sóng vai cùng đứng bên nhau, bọn họ gắng bó khắng khít, thân mật.
Cô gái vừa rồi còn ở ngay trong lòng cậu, giờ khắc này đã đứng bên cạnh người đàn ông khác.
Cậu thậm chí còn cho là, cách xưng hô này rất đặc biệt, độc nhất vô nhị chỉ thuộc về riêng mình cậu.
Thì ra, thì ra không phải vậy.
"Cám ơn Thẩm thiếu gia." Úy Hải Lam hờ hững nhìn Thẩm Du An, năm chữ vừa ra khỏi miệng, thật là lạnh nhạt dọa người, như thể bọn họ chỉ tình cờ gặp mặt, một chút quan hệ cũng không có. Lệ đọng bên khoé mắt cậu thay nhau chảy xuống, đau thương, một màu xanh u tối phút chốc bao trùm lấy cô, làm cô cũng không cười nổi nữa.
"Cậu bận như vậy, vậy tớ đi trước." Thẩm Du An cố nặn ra một nụ cười, vừa muốn rời đi, chợt dặn dò cô: " Lam, rảnh rỗi thì gọi cho mình. Số của tớ vẫn chưa đổi, ngươi biết đấy."
Đến một đất nước xa xôi đã ba năm, vậy mà số của cậu vẫn chưa từng đổi?
Úy Hải Lam chưa bao giờ chủ động gọi, hôm nay vừa nghe, cũng không biết là tư vị gì.
Bóng dáng ngọc thụ quang lâm kia đã khuất xa, để lại ánh mắt âm trầm bên cạnh, buông tay cô ra, xoay người thong thả bước vào hội trường, "Buổi tối sẽ trừng phạt em."
Úy Hải Lam yên lặng cúi đầu, chỉ thấy kim đính rơi đầy đất. Cô sửa sang lại tóc một chút, ngón tay xuyên qua mái tóc đen dày buông xoã.
"Ai? Tại sao lại rơi hết xuống đất rồi?" Lộ Yên từ chỗ quẹo bên kia trở lại, tiếng vọng lại bên này.
"Không cẩn thận nên làm rơi hết."
"Chúng ta phải nhanh chóng sửa sang lại danh sác, để cùng vào xem nữa chứ."
"Ừm."
Sàn diễn hoa lệ tràn ngập sắc màu rực rỡ, từng vẻ đẹp chói mắt nối đuôi nhau, dưới ánh đèn flash chói loà, các người mẫu biểu diễn rất xuất sắc. Căn phòng chật kín khách mời, họ mê muội thưởng thức màn biểu diễn xuất sắc này. Tách... Tách... tiếng chụp hình thi thoảng vang lên, nhân viên nội bộ của công ty tranh thủ bắt được góc chụp đẹp. Bốn phía xung quanh không ngừng truyền đến tiếng động náo nhiệt, khúc nhạc dạo uyển chuyển vui vẻ phát lên, luẩn quẩn bên tai Úy Hải Lam vẫn là lời của Thẩm Du An.
Lam, cậu không cần phải để ý đến tớ.
......
Trên sàn diễn T không ngừng có người lên xuống, vô số hình ảnh lướt qua trước mắt, khúc nhạc dạo được đổi liên tục, cho đến khi Á Luân tập trung các người mẫu cùng bước lên sàn diễn, tiếng vỗ tay như sấm kéo cô về với hiện thực. Lộ Yên ở bên cạnh liên tục vỗ tay khen hay, các vị khách mời khác cũng đồng loạt đứng lên chúng mừng.
Trong 《 ánh trăng bên hồ sen 》 Chu Tự Thanh tiên sinh đã từng bảo: náo nhiệt là của bọn họ, tôi không có thứ gì cả.
Thật ra thì mọi thứ trước mắt đều liên quan đến cô, nhưng tại sao cái vẻ náo nhiệt ấy, cô chỉ thấy nó như một hoang mạc thôi.
Buổi họp báo kết thúc trong êm thắm, đạt được kết quả tốt như vậy, dĩ nhiên là không thể thiếu tiệc chúc mừng.
Á Luân cố ý mời Lôi Thiệu Hành ngồi cùng một bàn với vài vị lãnh đạo, Uông Mạn mặc chiếc quần short đen quyến rũ ngồi rúc vào bên cạnh Lôi Thiệu Hành.
"Buổi họp báo ra mắt sản phẩm lần này có thể thành công như vậy, đều nhờ có sự cố gắng của tất cả mọi người ngồi ở đây, tôi mời mọi người một ly." Á Luân uống xong một ly, tiếp tục nói, "Dĩ nhiên, còn phải đặc biệt cảm ơn một người, đó chính là ngài Lôi Thiệu Hành! Nếu như không nhờ có Lôi tiên sinh vào thời điểm quan trọng nhất cho chúng ta mượn địa điểm, thì tất cả mọi cố gắng của chúng ta cũng thành công cốc!! Mọi người đứng lên nào, chúng ta cùng nhau kính Lôi tiên sinh và Uông tiểu thư một ly!"
Mọi người đều đứng lên, bầu không khí được lấp đầy bởi tiếng cười vui vẻ , Lôi Thiệu Hành và Uông Mạn đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, Úy Hải Lam đứng ở một bàn khác, cúi đầu uống hết rượu.
Ánh mắt của anh lướt qua đám người, bộ dáng không mấy hứng thú của người nọ cực kỳ chói mắt.
Đến giữa buổi tiệc, Úy Hải Lam nhận được điện thoại của Vương San, bảo rằng cô ta đang ở bên ngoài khách sạn đợi cô. Lúc này cô mới liếc sang Lôi Thiệu Hành ở bàn bên kia, anh hào hứng tham gia vào bữa tiệc, bộ dáng không giống như muốn rời đi. Cô xách túi xách đi về phía Á Luân, nhẹ nhàng nói một tiếng, Á Luân vội vàng chào hỏi, liền gật đầu đồng ý.
Trong nháy mắt, cô rời khỏi quán ăn đến Trung Hoa Star.
Vẫn là toà cao ốc tầng, vẫn là căn phòng kia.
Vương San rời đi, chỉ chừa lại một mình cô chờ đợi.
Vẫn chưa đến tám giờ tối, ngoài cửa sổ là một dải mây xanh đen che kín bầu trời xanh, dù có dùng tay vén tấm màn lên, cũng không cách nào có thể gặp được chút ánh sáng nào. Cô đến sát bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm xa xăm trước mắt mình. Đứng đã lâu, cũng không đổi tư thế, cúi đầu nhìn dòng xe cộ chi chit như kiến dưới mặt đất.
"Ông ——"
Tiếng cà thẻ mở cửa phòng vang lên, sau đó là tiếng bước chân.
Bên trong gian phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, TV cũng không được mở.
Một cảnh tượng đập vào mắt Lôi Thiệu Hành, cô như một u hồn đứng bên cửa sổ, cả người tựa vào cửa kính thuỷ tinh, tư thế kia vừa xinh đẹp lại mềm mại, như đoá sen lững thững trôi trên dòng nước. Cô mặc chiếc quần jeans, bảy phần dài ngắn đến lòng bàn chân, lộ ra da thịt trơn bóng , không có lấy một nếp nhăn. Mái tóc ngắn áp vào hai bên gò mát, che mất một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Đèn trên tường phát ra như ánh hoàng hôn, thuỷ tinh màu xanh lá cây làm nổi bật ánh mắt của cô, trống rỗng, tùy tính, vô hồn, cũng xinh đẹp kinh người.
Anh cố ý phát ra tiếng bước chân nặng nề đi về phía cô, nhưng cô cũng không có phản ứng.
Tròng mắt Lôi Thiệu Hành căng thẳng, đến sau lưng cô, chẳng nói chẳng rằng, ôm lấy cả người cô, cúi đầu gặm cắn cổ của cô. Cách da thịt một lớp mỏng, có thể cảm nhận được mạch máu có huyết dịch chảy xuôi, khẽ run rẩy, giống như chất xúc tác, làm anh lập tức hưng phấn,cơ thể của cô tản ra mùi hương thơm ngát, cổ họng anh căng thẳng, hạ thân có phản ứng.
Úy Hải Lam đầu tiên là ngẩn người, sau đó kịch liệt phản kháng. Cô hất tay anh ra, ngón tay bấu vào da thịt anh, ra sức chống chọi. Nhưng như vậy lại càng làm anh thêm kích dộng, vừa mút xương quai xanh của cô, căn bản cũng không để ý đến cô, vừa kéo cổ áo lớn xuống tận đầu vai ngửi mùi thơm thoang thoảng của cô.
Anh mập mờ khàn khàn giọng hỏi, "Thơm quá, dùng cái gì?"
"Anh buông tôi ra! Đừng đụng vào tôi!" Úy Hải Lam hét lớn, cả khuôn mặt đầy tức giận.
Bàn tay to của anh trong nháy mắt bóp chặt lấy cổ cô, tiếng quát của cô xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào vụn vặt, Lôi Thiệu Hành cúi đầu, phả hơi thở nóng hổi của mình ra, giống như con rắn độc, "Bây giờ thì sao? Không cho tôi đụng vào? Thời điểm tên tiểu tử họ Thẩm đó ôm em, cũng không thấy cái em chống cự dữ dội như vậy? Hóa ra là muốn chơi nhưng lại ra vẻ cự tuyệt mời chào à?"
"Ưmh!" Cô khó chịu kêu rên, sức tay dần dần nới lỏng, thân thể giãy dụa dần trở nên bất lực.
Đột nhiên cô liền nhớ lại khi đó mình đã nghĩ, nếu đôi tay này bóp cổ cô, nhất định cô sẽ bị bóp chết.
Khi cô cho rằng mình đã không thể thở nổi nữa rồi, thì lực đạo của anh ngày càng giảm, cả người cô mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã nhào, thế nhưng anh lại áp sát vào cô, đè thân mình mình lên người cô, ép cô dán sát vào kính thủy tinh. Anh bắt đầu xé rách nàng quần áo trên người cô, hành độnh như một con dã thú, vừa nhấc cao thân thể của cô, chợt khựng lại một chút, ngay sau đó không chút chần chờ, hung hăng hôn, để lại những vết hôn đỏ tím trên tấm lưng bóng loáng của cô.
"Đừng đụng tôi!" Cô nghiến răng nghiến lợi, ba chữ cứng rắn buột khỏi miệng.
Anh đang cao hứng, vừa thở hổn hển, vừa hung hăng hôn vỗ về.
Đột nhiên, cô ngửa đầu dựa người anh, anh còn tưởng rằng cô đã khuất phục, nhưng mừng rỡ không dính vào chân mày, chỉ nghe thấy một âm thanh nặng trĩu vang lên, cô ngoan cố đập đầu vào thành thuỷ tinh.
Anh cả kinh, ngừng động tác.
Chỉ thấy đôi mắt phượng xinh đẹp của cô từ từ nhắm lại, mắt như vệt sơn, sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt cô vốn tươi tắn, bỗng chốc lại lẫn vào đó ba phần mị hoặc.
"Ha ha." Tiếng cười như có như không của cô lan truyền, cô bất tỉnh, lại một lần nữa làm lòng anh chấn động.