Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Nước Mỹ, hợp chủng quốc America do nhiều quốc gia hợp tác dựa trên phương thức đôi bên cùng có lợi, do năm mươi nước cùng một Liên Bang đặc khu trực thuộc tạo thành tập hợp chế độ liên bang cộng hoà quốc gia. Phần lớn tập trung các nước phía Đông Đại Tây Dương, các nước phía tây Thái Bình Dương, các nước phía bắc nằm gần Canada, các nước phía nam tiếp giáp Mexico, diện tích hơn ,, km.
Úy Hải Lam chưa từng đi đến quốc gia này, ngoại trừ được học trong sách giáo khoa một ít về quan hệ địa lý trong lịch sử thì cô cũng chỉ nghe người ta đồn đại về nó. Ngoài ra, cô cũng chỉ biết về nó từ miệng của hai vị phu nhân Uý gia, từ chiếc môi xinh đẹp nhưng kiêu ngạo của Úy Mặc Doanh, từ chiếc miệng hoạt bát tinh tế của Úy Thư Họa mà thôi.
Ông nội Úy Quang Triệu có quy định, những đứa trẻ trong nhà họ Úy tròn mười tuổi mới có thể xuất ngoại.
Lần đầu tiên Úy Mặc Doanh từ nước Mỹ trở về, trong ánh mắt cô lập loè ánh sáng, tận tình nói: “Em có biết cổng vòm cung Gateway Arch ở thành phố St Louis() không? Chị đã tận mắt nhìn thấy.”
() Mời các bạn xem thêm về cổng vòm cung Gateway Arch ở thành phố St Louis theo link này nhé:
Đang đứng ở giữa nhà, cô nhảy qua người Uý Hải Lam trực tiếp đến gần Úy Thư Họa kể lại cuộc vui chơi của mình ở nước Mỹ.
Còn Úy Thư Họa lần đầu tiên từ nước Mỹ trở về, trong mắt cũng lập loè ánh sáng giống như vậy, vui vẻ nói: “Thiên đường giải trí Disney Land() khiến em rất thích, lần sau em còn muốn đi nữa.”
() Mời các bạn xem thêm về công viên giải trí Disney Land theo link này nhé:
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay New York, tâm trạng Úy Hải Lam đang bình tĩnh bỗng nhiên nổi lên gợn sóng.
Trời cũng dần tối, nhìn đồng hồ đã là sáu giờ tối.
Theo đoàn người ra sân bay, Vương San lập tức gọi điện thoại báo tin.
Bên tai Uý Hải Lam là giọng nói của Vương San lúc ẩn lúc hiện, cô phóng tầm mắt mình ra cửa sổ thủy tinh phía trước, bên ngoài là quang cảnh đèn đuốc sáng choang, phồn hoa hưng thịnh. Sau khi Vương San cúp điện thoại, đi tới bên cạnh cô mỉm cười hỏi: "Tiểu thư Uý, khách sạn đã được đặt trước rồi, cô muốn trước tiên ra bên ngoài ăn hay về khách sạn nghỉ ngơi một chút?"
Thực ra, bên phía tổng công ty bên kia đã sắp xếp nơi ăn chốn ở cho học viên nghỉ ngơi rồi nhưng bây giờ nhìn lại, chắc chắn là cô không thể ở một nơi như tập thể ký túc xá được rồi.
Úy Hải Lam không suy nghĩ nhiều, Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n,quay đầu hỏi: "Tượng nữ thần Tự Do() cách đây xa không?"
() Mời các bạn xem thêm về tượng đài nữ thần Tự Do theo link này nhé:
Lộ trình cũng không phải rất gần nhưng vì Úy Hải Lam kiên trì nên Vương San vẫn chấp nhận cùng đi với cô.
Múi giờ chênh lệch nên thân thể có chút khó chịu, Úy Hải Lam nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên xe. Mãi đến tận khi có người nhẹ nhàng la lên, lúc này cô mới cố gắng mở mí mắt nặng trĩu của mình ra.
Đập vào mắt cô là một quang cảnh rộng lớn phồn hoa động lòng người mà không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được chúng. Đó là lối vào cảng New York, bên trong hải cảng còn có một toà đảo cực nhỏ.
Hòn đảo này cách không xa với vị trí Tây Nam thuộc Manhattan, cũng được gọi là đảo Tự Do. Trên đảo có một toà nhà cao có chứa pho tượng to lớn được dựng đứng sừng sững, ca tụng Nữ Thần Tự Do. Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn bao phủ cả một khoảng không gian làm nổi bật vẻ đẹp của nữ thần. Đôi môi bức tượng đóng chặt, đầu đội vương miện, ánh sáng bắn ra bốn phía, thân mặc trường bào La Mã thời cổ đại, trên chân còn lưu lại xiềng xích đã bị kéo đứt. Tay nữ thần cầm bó đuốc hướng về không trung giơ lên thật cao, bên trong bó đuốc còn có ánh đèn sáng choang, bốn phương tám hướng đều bắn ra ánh đèn đẹp đến mê người. Ánh mắt nữ thần nhìn về phía trước, tư thái ưu mỹ (tươi đẹp), thần thánh không thể khinh nhờn.
Xe dừng ở gần cảng, Úy Hải Lam nhìn tượng Nữ thần Tự Do đột nhiên phun ra một tràng câu tiếng Anh.
Tuy rằng giọng cô rất nhỏ nhẹ nhưng Vương San lại nghe rất rõ.
Đó là tên của một người —— Emma Lazarus, tên của một nữ thi nhân (nhà thơ).
"Thư ký Vương, trở về khách sạn thôi." Cô lại lần nữa nhắm hai mắt mình.
Vào một buổi chiều của nhiều năm trước, cô ngồi dưới ánh mặt trời nghe thấy ai đó đang ngâm nga bài thơ này bỗng trong lòng dâng trào nhiệt huyết, chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Trao ta những kẻ mệt mỏi, nghèo đói của các ngươi,
Những đám đông chen chúc của các ngươi đang mong ước hít thở tự do,
Những rác rưởi khốn cùng trên bờ biển đông đúc của các ngươi.
Trao ta, những người vô gia cư, dập vùi trong bão tố,
Ta sẽ nâng đèn rọi bên cạnh cánh cửa vàng!”
(Nguyễn Minh Hiển dịch)
...
Lần này tổng công ty Elain tiến cử tổng cộng năm người đi tới New York, hai nam ba nữ. Ngoài Uý Hải Lam còn có bốn người nữa do công ty sắp xếp. Toàn bộ khu nhà trọ gồm một phòng đơn dành cho một người ở, còn lại đều là dùng chung. Cách mấy ngày sẽ có người giúp việc đến quét dọn gian phòng nên việc lau dọn cũng không cần lo lắng. Thế nhưng việc ăn uống lại là vấn đề lớn, vì để tiết kiệm chi phí, sau một phen trao đổi sẽ giao trọng trách này cho nữ, còn nam sẽ phụ trách rửa rau và chén bát.
Vào ban ngày, bọn họ sẽ đúng giờ đến giảng đường nghe bài. Trừ năm người bọn họ ra còn có những công ty trong nước cũng tiến cử nhân tài ra nước ngoài học chẳng hạn như công ty Tân Tú. Trong phòng học đều bố trí đầy đủ các thiết bị, có thể để cho bọn họ tự do phát huy. Giảng sư được mời đến cũng đều là một nhà thiết kế giàu kinh nghiệm, tư duy rõ ràng đặc biệt. Điều này cũng khiến bọn họ giật nảy mình, kinh ngạc sau đó là kính phục vì họ được truyền thụ tri thức vô cùng rộng lớn.
Mỗi tuần bọn họ sẽ phải tham gia quan sát những nơi có tổ chức thời trang tự phát, những lối suy nghĩ mới mẻ, đa dạng, phong phú được bày ra trước mắt họ, có thể nói là họ chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.
Thấm thoắt thời gian nửa tháng trôi qua, mọi người cũng vẫn nhiệt tình, dồn dập ca thán (ý là khen ngợi) vì lần này mình cũng không uổng công đến đây vô ích.
"Ôi, ngày hôm nay là cuối tuần, sao chúng ta lại không cùng đi đến quán bar vui chơi? Thế nào?" Có người đề nghị.
Mấy người còn lại nhất trí cho rằng đề nghị này thật hay nên cũng dồn dập tán thành.
Cũng ngay lập tức, có người nháy mắt liếc nhìn sang một bên khác, ra hiệu rằng có muốn họ hỏi dò hay không.
Song song với chiếc ghế dựa, Úy Hải Lam một thân một mình thu dọn đồ đạc. Trong gian phòng khí ấm bao phủ mười phần, cô chỉ mặc chiếc áo cánh dơi cổ tụ làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần, quần áo rộng rãi khiến cô mang dáng vẻ hào hiệp, màu đen cổ hủ xen lẫn hoa văn trên nếp áo khiến cô như ẩn mấy phần dã tính (tính cách ngỗ ngược, ngang bướng). Cô chậm rãi đem bỏ mọi thứ vào trong vali. gò má cũng trầm tĩnh an nhàn.
Mà ở bên kia lại tụ tập bốn người cùng một chỗ càng khiến hình ảnh cô càng đặc biệt cô đơn mịch ảnh (bóng dáng cô độc).
Úy Hải Lam tuyệt đối là một trường hợp đặc biệt trong cả đám người xuất ngoại lần này, cũng là người rất thần bí. Cô chính xác là một người rất hòa hợp, không có gì bàn cãi. Tuy mới gia nhập vào công ty trong vòng mấy tháng ngắn ngủi nhưng trong lời nói, biểu hiện rõ con người của cô khiến mọi người kính nể. Ngược lại, trong thời gian ở đây, cô cũng có những mối bất hòa với bọn họ về việc ăn ở vì thời điểm cô ra vào đều có người đưa đón.
Bên cạnh cô là một người phụ nữ có mái tóc ngắn, ăn mặc vô cùng nghề nghiệp, thế nhưng treo trên mặt lại là nụ cười rất chuyên nghiệp.
Bọn họ từng nghe Úy Hải Lam nói đến, cô ấy họ Vương, là thư ký.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không ai có dũng khí mở miệng.
"Bye bye." Úy Hải Lam kéo khóa vali, vẫy tay từ biệt mọi người.
Mọi người cũng đáp lại bằng một nụ cười "Bye bye."
Nhìn cô bước ra khỏi phòng, lại cẩn thận kéo vali bước ra nên mọi người cũng theo sau, quả nhiên vị thư ký Vương kia cũng đã đến.
"Các cậu nói cô ấy có phải là thiên kim đại tiểu thư gì không?"
"Tám phần mười là vậy. Nếu không phải vậy thì nào có người xe đón xe đưa, còn có thư ký làm bạn?"
"Tớ cũng cảm thấy thật kỳ quái, cô ấy vào công ty chúng ta như vậy mà chỉ trong thời gian ngắn liền được tiến cử rồi. Chắc chắn bên trong có vấn đề."
Mấy người cười vui vẻ đàm luận vài câu, đề tài đang thảo luận cũng tức khắc bị dời đi, bọn họ sung sướng cùng nhau đi tới quán bar. Rốt cuộc Uý Hải Lam có thân phận gì, tuy rằng suy đoán rất nhiều nhưng cũng không nên hỏi nhiều. Mọi người vẫn luôn tự hỏi cô ấy có bối cảnh đại tiểu thư con nhà quyền quý hay cô ấy chính là tình nhân được Die nd da nSócLàTal e q uu ydo n,bao dưỡng luôn được nói đến trong truyền thuyết? Hiển nhiên, suy đoán thứ hai vẫn luôn khiến người ta mơ màng, có thể lắng lại trong lòng nhưng lại có chút không cam lòng.
Trong nháy mắt, trên thế giới đều đang mong chờ đêm Giáng Sinh sắp đến.
Nước ngoài đối với lễ Giáng Sinh cũng vô cùng nóng lòng, giống như đêm giao thừa vậy. Dù ở cách nhau bao xa, dù có phong trần mệt mỏi đến mấy cũng cố gắng chạy về đoàn tụ với gia đình mình, cùng ăn một bữa tối phong phú, ngồi vây quanh bếp lò đang thiêu đốt hừng hực, cùng đánh đàn hát ca cộng với niềm tự hào hạnh phúc bên gia đình.
Gần đến ngày lễ, bầu không khí cũng đã bắt đầu náo nhiệt khác thường. Khí trời lạnh giá, bên ngoài còn có tầng tuyết dày đặc phủ khắp các ngả đường, thời điểm bước đi phải đặc biệt cẩn thận nếu không sẽ ngã chổng vó. Các cây đại thụ ven đường đều treo những lời ước nguyện, những món trang sức hài hoà, đẹp mắt cùng cây thông giáng sinh được các cửa tiệm bày biện rất đẹp. Dọc theo khắp các con phố, ông già Noel đang hướng về phía người đi đường phân phát những món quà nhỏ.
"Merry Christmas!" Ông già Noel đi đến đâu đều sẽ thốt ra một câu chúc phúc như vậy.
Bên trong chiếc găng tay màu đỏ còn có kẹp hai viên kẹo với giấy gói thật đẹp mắt.
Vương San ở phía sau nói: "Tiểu thư Uý, Lôi tiên sinh nói tôi phải dẫn cô đi mua sắm. Cô thích gì thì cứ tuỳ ý chọn lựa, đây coi như là quà giáng sinh."
Úy Hải Lam nhẹ nhàng nắm chặt hai viên kẹo giống như đang nắm chặt vật bảo bối quý giá vậy. Cô quay đầu mỉm cười "Thư ký Vương, tôi mệt một chút, không muốn đi bất cứ nơi đâu. Hay là như vậy đi, tôi đem những thứ tôi thích liệt kê ra một tờ giấy, cô cũng chịu khổ cực chút, mua những thứ đó về cho tôi."
Vương San dĩ nhiên gật đầu đồng ý, cũng theo cô trở về khách sạn.
Úy Hải Lam lập tức cầm giấy bút bắt đầu liệt kê đầy đủ những thứ mình cần, sau một giờ cô mới đưa tờ giấy kia cho Vương San. Vương San cúi đầu liếc mắt nhìn, áo khoác mùa xuân Versace, khăn choàng Anna, váy lót Chanel, túi xách Louis Vuitton, đồng hồ nạm kim cương Vạn Bảo Long, khăn đội đầu hình búp hoa Dior, kính râm màu hồng phấn Roth.. Đầy đủ tất cả các nhãn hiệu nổi tiếng với những phong cách tỉ mỉ hợp thời trang, mà những món đồ này lại có giá không hề nhỏ lại là hàng bán ra có số lượng giới hạn.
Vương San có chút sửng sốt, hoàn hồn nói: "Tiểu thư Uý, bây giờ tôi liền đi đặt mua, mời cô chờ một chút."
Chân Vương San vừa bước đi, Úy Hải Lam cũng không nhàn rỗi liền lách người rời khỏi nơi đó.
Chờ đến khi Vương San trở về, nhìn cảnh tượng trước mắt doạ cô sợ hết hồn.
Úy Hải Lam đang nửa ngồi nửa nằm trên ghế sa lông xem tạp chí thời thượng, mái tóc đẹp lúc trước của cô được thay bằng mái tóc ngắn ngỗ ngáo giống y hệt mái tóc con trai, đó là một loại tóc rối ngổn ngang, ngông cuồng tựa như Trương Dương () bất tuân. Ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn đẹp đẽ vô thần ẩn nấp trong đó là chuỗi ánh sáng đẹp mê hồn. Lúc này cô trông giống như một con thú bị nhốt đang cố gắng giãy dụa, từ chối sự tiếp cận của bất cứ người nào, chống cự tất cả những ràng buộc đang đeo bám quanh người mình.
() Một đại tướng có tính khí ngạo mạn, ngông cuồng, dễ cáu giận
"Tiểu thư Uý, Lôi tiên sinh yêu cầu cô thay bộ quần áo này vào và phát hình cho anh ta xem." Lúc này, thật khó khăn lắm Vương San mới mở miệng nói.
Úy Hải Lam nghe lời bước vào trong bắt đầu thay quần áo, cô khéo léo phối hợp tất cả các loại trang phục nên trông cô lúc này quả nhiên xinh đẹp diễm lệ lại hợp thời trang.
Vương San theo sau dặn dò, bắt đầu phát hình. Cô đang thầm nghĩ không biết Lôi tiên sinh nhìn thấy bức ảnh sau sẽ có phản ứng gì nhưng riêng cô đúng là không rét mà run. Khi hình ảnh được phát đi, rất lâu sau đó cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lần này mình có được tính là tránh được một kiếp.
Thế nhưng mọi chuyện cũng không được giải quyết dễ dàng như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, luật sư Sở Sự Vụ vốn nên xuất hiện ở Xuân Thành lại đột nhiên đứng trước mặt bọn họ.
Lôi Thiệu Hành nhìn chằm chằm mái tóc của Uý Hải Lam, cười lạnh chất vấn: "Ai cho phép cô cắt tóc?"
Hết chương .