5.
Úc Hoành nhìn rèm cửa lay động, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Ra đây.”
Tấm rèm cửa phút chốc ngừng chuyển động.
Tôi sợ rớt tim ra ngoài.
Trong căn phòng lớn như vậy liệu có ma không? Nhìn phản ứng của Úc Hoành, có vẻ anh ấy đã quen về điều này.
Tôi bắt đầu nghĩ suy nghĩ liên miên.
Tại sao Úc Hoành lại muốn cùng tôi lãnh chứng, tại sao người nhà anh ấy lại nhiệt tình với tôi như vậy, chẳng lẽ trong đây có gì đó không hợp lẽ thường?
“Còn không mau ra, nếu không ta liền mách mẹ cháu chuyện cháu ăn vụng gà rán!”
“Rầm” một bóng người nhỏ bé nhảy ra, là một cậu bé, khoảng năm tuổi hét lên:
"Cậu, không liên quan gì đến cháu, bà nội bảo cháu tới đây, bà đưa cho cháu cái này, nói có thể chụp lại để chơi rất vui."
Tôi xuất hiện một vạch màu đen trên mặt.
Sắc mặt Úc Hoành tối sầm.
Anh ấy cái máy ảnh từ tay Bánh bao nhỏ, sau đó dùng một tay bế cậu bé lên, nói với tôi: "Rất xin lỗi, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xử lý một số gia sự."
Từ "gia sự" được nhấn mạnh.
Bánh bao nhỏ nuốt nuốt nước bọt, đôi mắt to nho nhỏ vô cùng ngây thơ: “Cậu, cháu vô tội.” Úc Hoành vừa rời đi, tôi lập tức áp tai vào cửa nghe ngóng âm thanh.
Bên ngoài giọng nói của bọn họ mơ hồ có thể nghe được.
Có vẻ giống giọng của mẹ chồng: "Ồ, mẹ chỉ cùng thằng bé đùa chút thôi, Duệ Duệ, sao con có thể lén chụp ảnh của cậu mợ? Điều này rất là vô đạo đức."
Bánh bao nhỏ phản đối: “Bà ơi, rõ ràng là bà…”
“Mọi người đều yên lặng đi!” Úc Hoành gầm lên.
Giọng bố chồng như xen vào: “Ai da đừng cãi nhau nữa, cho tôi một chút mặt mũi đi.”
Mẹ chồng: "Huhuhu con trai anh bắt nạt em, mau đánh nó đi."
Tôi: “…” Nhà họ Úc thật náo nhiệt.
Lúc Úc Hoành quay lại, tôi liền giả vờ ngủ trên giường.
Tôi là con rùa rụt đầu, dũng khí chỉ dùng được trong đầu, đột nhiên liền kết hôn lãnh chứng rồi.
Tôi nghĩ tốt nhất là cứ để tình cảm phát triển thuận theo tự nhiên.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt tôi.
Tôi hồi hộp nín thở, dù nhắm mắt lại tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy.
Anh ấy cúi xuống xoa đỉnh đầu tôi, sau đó chăn bông của tôi được kéo lên, một giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên trong căn phòng rộng lớn: “Mau ngủ thôi, ngủ ngon.”
Anh ấy tắt đèn rồi rời đi.
Tôi mở mắt ra nhìn tia sáng nơi khe cửa, cảm thấy có chút vui mừng, lẫn có chút thất vọng.
Cho dù đã trở thành con dâu hào môn, tôi vẫn phải đi làm.
Sáng sớm, tôi chuẩn bị đi làm.
Mẹ chồng đã đợi sẵn ở dưới lầu, thấy tôi xuất hiện, bà mỉm cười nói: “Con dâu yêu quý, con muốn ăn sáng kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây?”
“Mẹ, chào buổi sáng.” Tôi ngượng ngùng mỉm cười với mẹ chồng.
“Ei!” Bà lớn tiếng đáp lại, sau đó dùng tay chống cằm, vẻ mặt say mê: “Con dâu, con gọi thêm mấy tiếng nữa nhé?”
Tôi:"......"
Không hiểu sao bố chồng lại nói: “Em quên hôm qua a Hoành nói gì rồi à? Thằng bé bảo chúng ta bình tĩnh chút, đừng dọa Lâm Lang.”
“Ồ, Đúng.” Mẹ chồng tôi lập tức nghiêm túc nói: “Con dâu bảo bối, con chuẩn bị đi làm à?”
"Vâng."
“Ta nghe nói con là một nhà báo, trời ạ, ta luôn cho rằng các nhà báo rất vĩ đại, họ dùng ngòi bút của mình để trừng phạt cái ác và đề cao cái thiện, làm cho thế giới trở nên tươi sáng và công bằng…” Cũng không đến mức vậy
"Hòa bình của thế giới đều giao cho con nha." Nhân sinh vẫn còn một chặng đường dài để đi.
Bố chồng tôi ôm trán ở một bên, có lẽ ông đã quen với những phát ngôn vô nghĩa của mẹ chồng rồi.
Tôi hơi xấu hổ: “Mẹ ơi, thật ra con chỉ là một phóng viên bình thường. Bình thường con là người đi phỏng vấn…” Mẹ chồng tôi im lặng một lúc rồi nhanh chân rời đi.
Khi quay lại, trên tay bà cầm một cuốn sổ dày: “Nói cho mẹ biết con muốn phỏng vấn ai, Thị trưởng Trần, Thư ký Lâm, hay là…”
Tôi hít sâu một hơi…
Cuối cùng, tôi cũng chấm công kịp vào giây phút cuối cùng.
Điều này cũng là nhờ bố chồng tôi đã kéo mẹ chồng nhiệt tình rời đi.
Trước khi đi, mẹ chồng tỏ vẻ bất đắc dĩ không muốn rời xa: “Con dâu bảo bối, tan làm về sớm nhớ. Mẹ ở nhà một mình chán lắm, khó lắm mới có con dâu, mẹ muốn đi cùng nhau đi mua sắm và ăn tối."
Cuộc sống xa hoa này tôi cũng muốn a! thực sự tôi vẫn rất cảm động.
Biết bao phụ nữ gả vào gia đình giàu có nhưng lại bị bố mẹ chồng yêu cầu ở nhà chăm chồng nuôi con, cách ly với thế giới.
Nhưng mẹ chồng đã động viên tôi: “Con dâu bảo bối, không sao đâu. Con cứ đi làm đi. Con kiếm được bao nhiêu không quan trọng. Điều quan trọng nhất là, con làm được gì cho xã hội này!.”
Nhìn mẹ chồng ríu ríu rít rít trong lòng tôi thấy rất ấm áp.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Úc Hoành lại quyết tâm bảo vệ động vật hoang dã.
Bởi vì anh ấy đang làm một điều gì đó có ý nghĩa.
"Sở Lâm Lang, người không bao giờ đến muộn hoặc về sớm, suýt nữa thì đến muộn?”
Vừa bước vào công ty, một giọng nói ác ý truyền đến.
6
Tôi thở dài một hơi.
Lâm Diêu bước đến gần, cố tình khoe chiếc nhẫn kim cương sáng ngời của mình: "Sở Lâm Lang, tôi sắp kết hôn. Bạn trai tôi hôm qua đã cầu hôn tôi.”
Tôi cười cười: “Xin chúc mừng”.
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Chúng ta cùng tốt nghiệp cấp 3 và đại học, sau khi tốt nghiệp lại vào cùng một công ty. Cậu xem, bây giờ tôi sắp kết hôn, nhưng cậu vẫn..." Cô ta che miệng cười khúc khích một cách giả tạo: "Vẫn độc thân từ trong bụng mẹ."
Tôi hé miệng, muốn nói với cô ta rằng tôi thực sự đã kết hôn nhưng nhìn vào ngón tay trống của mình…
Quên đi, tôi có nói thì cô ta cũng không tin, thậm chí càng hăng hái hơn.
Lâm Diêu, bạn cùng lớp của tôi từ cấp ba đến đại học, thậm chí còn cùng vào một công ty sau khi tốt nghiệp.
Giống như cô bạn thân nhất của tôi đã nói, tôi và Lâm Diêu chính là nghiệt duyên!
Hồi cấp 3, cô ta suốt ngày khoe rằng bố cô ta giàu có như thế nào.
Ngoài việc thể hiện mình đồng thời cô ta còn dẫm lên tôi để thể hiện sự cao quý của bản thân.
Bố tôi là một huấn luyện viên boxing, cô ta miêu tả ông ấy là một gã ngu ngốc, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển và dễ gặp rắc rối.
Tôi nhịn.
Mỗi lần cô ta đưa cho tôi những món ăn vặt nhập khẩu đó, cũng sẽ nói: "Sở Lâm Lang, chắc cậu chưa bao giờ được ăn đồ ăn vặt ngon như vậy, không sao đâu, tôi cho cậu một ít. Gia đình chúng tôi có rất nhiều đồ ăn ngon mà cậu chưa từng được nếm thử.”
Quá khứ không nên nhắc lại.
"Cuối tuần này là sinh nhật lần thứ 60 của thầy Trần, con trai thầy Trần tổ chức tiệc chiêu đãi. Đến lúc đó cậu cũng nên đến đó phải không?"
Tất nhiên là tôi sẽ đi.
Thầy Trần không chỉ là ánh sáng dẫn đường mà còn là ân sư của tôi.
"Chậc, cậu không phải mỗi ngày đều mặc mấy bộ quần áo trên tao bao trị giá mấy chục tệ à, hiện tại mặc như vậy còn tạm. Đi dự tiệc của thầy giáo cũng đừng để mất mặt, nếu cậu không có váy, tôi có thể cho cậu mượn, nhưng đừng làm bẩn nó nhé...."
Tôi ngắt lời cô ta: “Cám ơn, tôi không cần, tôi tự có biện pháp.”
Cô ta rất không vui khi bị tôi từ chối thẳng mặt: “Ồ, vậy ư, váy nhưng không hề rẻ, cậu có thể hỏi mượn ai được?”
Tôi mỉm cười nói: “Vậy thì cũng không liên quan đến cậu.”
Khi tôi tan sở, người bạn thân nhất của tôi là Ngân Ngân đã mời tôi đi ăn lẩu.
Tôi đang định kể cho cô ấy nghe về cuộc hôn nhân của mình.
Vừa đến quán lẩu, cô bạn thân của tôi đã đi thẳng vào vấn đề: "Đúng rồi Lâm Lang, mình có một đứa em trai..."
"Mình đã kết hôn rồi."
"Vẫn độc thân, cậu có... mẹ kiếp, cậu kết hôn?"
Cô bạn thân của tôi mở to mắt: "Kết hôn khi nào? Sao mình lại không biết? Không phải cậu lừa mình đấy chứ?”.
Tôi thở dài, lấy điện thoại ra đưa cho cô ấy.
Cô bạn thân của tôi nhìn mấy lần rồi cười lớn: “Bạn yêu, cậu hiện tại vì trốn tránh việc xem mắt, rất được nha, đến cả photoshop cũng quá giống!”
"Không phải photoshop, là thật đấy."
“Cậu cùng với chủ tịch tập đoàn Úc thị kết hôn phải không?” Tôi gật đầu.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tay tôi và nói: “Vậy tại sao cậu không đeo nhẫn kết hôn?”
Tôi:"......"
Mạch não tư duy của cô bạn thân tôi luôn rất độc lạ.
Cuối cùng, sau nhiều lần xác minh thì cô ấy rốt cuộc cũng tin lời tôi nói.
Cô ấy vỗ vai tôi với vẻ mặt vui vẻ của một bà mẹ già: “Con à, cuối cùng con cũng lấy chồng rồi, mẹ thực sự rất hạnh phúc…”
Tôi:"......"
"Nhân tiện, tuần sau là đại thọ 60 tuổi của thầy, cậu định tặng gì?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã tức giận nói: “Cái đuôi kia của Lâm Diêu đã vẫy cao lên trời rồi, đại thọ của thầy còn chưa đến, suốt ngày trong nhóm khoe khoang mình tài giỏi đến thế nào, sẽ chuẩn bị một bất ngờ lớn cho thầy. Bạn yêu, cậu bây giờ là con dâu hào môn rồi không thể để cô ta coi thường được!”
Tôi: “….”
Buổi tiệc gặp mặt ngày hôm đó, tôi từ sớm đã đến rồi.
Lâm Diêu khoác tay một người đàn ông bước vào, đúng lúc tôi đang xếp bánh.
Cô ta đi giày cao gót đến gần tôi với nụ cười khinh thường: "Sở Lâm Lang? Cậu đây là đã mẻ lại còn sứt à? Mua không nổi váy mới, liền đến đây làm phục vụ bàn à?”.
Tay tôi vẫn không ngừng, trả lời: “Đang thiếu người, mà tôi lại vừa hay rảnh rỗi”.
Cô ta lắc đầu thở dài: “Đây cũng chính là số phận của cậu.”
Người đàn ông bên cạnh cô ta hỏi: "Đây là ai?"
Lâm Diêu dường như đang giới thiệu tôi, nhưng thực chất là đang coi thường tôi, từng chữ từng chữ nói: “Ồ, bạn cùng lớp của em, hiện tại làm cùng công ty, hoàn cảnh gia đình cô ấy không mấy tốt, từ nhỏ đến lớn em đều giúp đỡ cậu ấy.”
"Em thật là cô gái tốt bụng và lương thiện!”.
Tôi: "..." Thức ăn cho chó này hơi ngấy.
Lâm Diêu chắc cảm thấy tôi chưa đủ thảm hại liền nói tiếp:
"Ồ đúng rồi, tôi quên nói với cậu một điều. Cuộc phỏng vấn với Sunny, sếp đã giao lại cho tôi rồi. Cậu sắp xếp thời gian gửi thông tin cho tôi.”
Cuộc phỏng vấn với Sunny, tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi, việc hiện giờ cô ta mới thông báo, là đợi chiếm tiện nghi từ tôi?
Nếu nhịn không nổi nói, tôi thực sự muốn ném cái bánh này vào mặt cô ta.
"Nhìn cậu bủn xỉn như này, chắc cũng không có quà gì để tặng thầy giáo đâu, không giống tôi, tặng cho thầy một quả đào vàng". Kèm đó là lời khen ngợi của bạn trai cô ta.
"Nói vậy, đào vàng có ăn được không, có uống được không? Không sợ gãy răng à?" Bạn thân của tôi đến dập lửa kịp thời.
"Quả nhiên, người phàm tặng đồ tục."
"Cậu... "
Tôi trấn an bạn thân: "Hôm nay là đại thọ của thầy, đừng cãi nhau, náo loạn lên không dễ nhìn.”
7
Lâm Diêu tỏ ra kiêu ngạo: “Hôm nay là đại thọ của thầy, tôi đã đặc biệt mời ca sĩ Trần Hảo Hảo. "
Bạn thân lạnh lùng nói: "Lâm Diêu, cậu đây là cố ý đối đầu với thầy phải không? Trần Hảo Hảo có tiếng xấu rất lớn. Thầy Trần ghét loại người này nhất. Cậu còn mời anh ta? Cậu đúng là học sinh ngoan của thầy!”
Lâm Diêu khịt mũi: "Không ăn được nho thì đừng nói nho chua. Ít nhất tôi có thể mời Trần Hảo Hảo. Tôi nghĩ Lâm Lang của cậu, đến cả cô quét rác cũng không mời được!”.
"Cậu..." Cô bạn thân của tôi liền bước tới.
Tôi cau mày. Bạn thân tôi nói đúng, thầy ghét những người như Trần Hảo, nếu anh ta đến, tâm trạng của thầy chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Bạn thân tôi không chịu thua kém nói: “Cậu chỉ có thể mời được Trần Hảo Hảo, Lâm Lang của tôi còn có thể mời đến nam diễn viên xuất sắc nhất Úc Lâm!”.
Tôi: "..." Đại tỷ, chị đang làm gì vậy? Lời này có thể tùy tiện nói sao?
Tôi kéo mạnh cô ấy, nhưng cô ấy như điên rồi nói: "Không chỉ ảnh đế Úc Lâm, bảo bối nhà tôi còn có thể mời được cả Úc Hoành, còn cả đại họa sĩ…ngô ngô ngô”.
Tôi bịt miệng cô ấy lại, kéo sang một bên.
Bạn thân không chịu nhượng bộ: “Cậu ta đã cưỡi lên đầu cậu rồi, cậu còn không đánh trả, cậu là đồ ngốc à?”
Tôi bất lực: “Hôm nay là sinh nhật thầy.”
"Sinh nhật thì làm sao? Chúng ta chính là vả mặt thật mạnh trong bữa tiệc sinh nhật để cậu ta hiểu rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Cậu bây giờ gọi cho anh yêu nhà cậu, bảo anh ấy đến giải cứu!”.
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết rõ lắm về Úc Lâm, hơn nữa cậu ta lại là một ngôi sao lớn…”
Bạn thân nhìn tôi bằng ánh mắt hận sắt không thành thép.
Bữa tiệc bắt đầu.
Lâm Diêu bước đến gần hai chúng tôi, khoanh tay trước ngực rồi nói với vẻ mặt giễu cợt: "Đã một tiếng rồi, tại sao ngôi sao điện ảnh họ hàng nhà cậu còn chưa tới?”
Tôi không nói gì.
"Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự có năng lực này, xem ra cậu cũng chỉ là nói nhảm, khoác lác không sợ lè lưỡi, lại còn có thể mời ảnh đế đến, làm người ta chê cười."
Vừa dứt lời, cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, Úc Lâm mặc lễ phục chỉnh tề xuất hiện trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người sững sờ trong mười giây, sau đó phát điên lên rồi.
Tôi cũng choáng váng.
Tại sao Úc Lâm lại ở đây?
"A a a a, là Úc Lâm, ảnh đế Úc Lâm!"
"Trời ơi, tôi tham dự tiệc sinh nhật, liền gặp được ảnh đế. Cuộc đời này với tôi là đủ rồi".
"Cậu ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn, chân tôi mềm rồi, tôi đây không phải là thấy thần tiên chứ?”
"Thầy giáo quả thật là thầy giáo, mặt mũi to như vậy, ngay cả ảnh đế cũng đến chúc mừng sinh nhật!”
…………
Tôi nhìn cô bạn thân của mình.
Bạn thân tôi lắc đầu: “Không phải mình, mình không có, cậu đừng trách nhầm mình”.
Nhìn thấy Úc Lâm xuất hiện, sắc mặt Lâm Diêu trở nên cực kỳ xấu xí.
Đôi mắt sắc bén của Úc Lâm nhìn thấy tôi, định gọi tôi là “chị dâu”, tôi lắc đầu, cậu ta cũng rất thông minh, phản ứng ngay lập tức.
Lâm Diêu vẫn đang giãy giụa: “Chậc, sao cậu có thể chắc chắn rằng cậu ta là do Sở Lâm Lang gọi đến? Có lẽ cậu ta và thầy giáo tình cờ quen biết nhau…”
"Lâm Lang, chị vừa gọi cho tôi, tôi liền đến ngay. Có phải hay không vẫn đến muộn rồi?”. Úc Lâm mỉm cười nói, giống như đang tranh công.
Tôi gọi cho cậu ta khi nào, đang định nói thì cô bạn thân của tôi đã lên tiếng: "Cậu xem, đây không phải là lời mời tới sao, Lâm Diêu phục hay không phục nha?"
Lâm Diêu tức giận.
Khi bữa tiệc kết thúc, thầy giáo gọi giữ lại một vài học sinh chúng tôi ở lại.
Thầy trả lại quả đào vàng cho Lâm Diêu.
Lâm Diêu mặt mũi nhịn không được nói: “Thầy, đây là tâm ý của em.”
Thầy giáo thản nhiên nói: "Nếu em đối với thầy có tâm ý, em sẽ không tặng tôi một quả đào bằng vàng. Em là thực sự muốn tặng quà cho tôi hay là muốn thể hiện bản thân?"
Lâm Diêu bị nói đến mức mặt đỏ bừng.
Cô ta vẫn không phục nói: “Ít nhất em cũng có tặng. Còn tốt hơn Sở Lâm Lãng đến tay không phải không?”
Úc Lâm ở một bên không nhịn được tức giận: “Ai nói chị dâu của tôi… Lâm Lãng tay không đến đây, cô ấy chính là tặng cho thầy giáo cô bức tranh của họa sĩ Thành Hiên!”.
Nói xong, trên tay cậu ta liền xuất hiện một bức họa.
Tôi: “…”
Cô bạn thân của tôi tiến lại thì thầm: “Em rể nhà cậu có phải là Doreamon phải không?”.
Lâm Diêu vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Thành Hiên là ai?”
Tất cả chúng tôi đều ôm trán.
Ngay cả bạn trai của Lâm Diêu cũng không thể chịu đựng được nữa, nói một cách yếu ớt: "Có phải hay không là đại họa sĩ Thành Hiên khó có thể tìm thấy?”.