Là tên Quảng Đông xảy ra tranh chấp với Nguyễn Hạo Thiên, nói cậu chủ là giá đỡ của “Hắc Dạ” sau đó bị người của “Hắc Dạ” lôi ra ngoài kia….
Tim Tô Thiên Kiều đột nhiên nhảy lên mấy cái, không biết là do lo lắng hay sợ hãi.
Tối hôm qua thật đúng là trùng hợp, người quen cô đều gặp trong cùng một ngày.
Cô nhớ rõ, đêm đó Dương Tịch nói một câu, nói nhất định phải tra ra thân phận của cậu chủ, thề nhất định phải trả thù cho Vân Vân.
Như vậy... Ông ta biết thân phận của cậu chủ rồi sao? Nhìn bộ dạng tối hôm qua, có lẽ không biết. Nhưng mà có một điểm, Tô Thiên Kiều vô cùng khẳng định, cái người Dương Tịch này, nhất định là người lòng dạ vô cùng hẹp hòi.
Khóe môi Tô Thiên Kiều kéo lên một nụ cười lạnh, quần áo cũng không mặc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Minh Dương: "Minh Dương, anh có đi làm không."
Điện thoại vang lên hồi lâu Thẩm Minh Dương mới nhận, giọng nói nghe rất mệt mỏi: "Đã sớm đến công ty, có chuyện gì sao?"
Tô Thiên Kiều hơi chau mày, gần đây Thẩm Minh Dương luôn bận túi bụi, có phải là công ty có chuyện gì hay không? Không nghĩ nhiều nữa, chỉ hỏi Thẩm Minh Dương, nói: “Anh biết một người Quảng Đông tên là Dương Tịch không?"
"Dương Tịch?" Thẩm Minh Dương chau mày một chút, nói: "Công ty có chút quan hệ với công ty bọn họ, sao thế?"
Tô Thiên Kiều nói: "Em tra được một chuyện, bảy năm trước, đêm ngày bảy tháng mười, ông ta có xuất hiện ở “Hắc Dạ”, hơn nữa... còn xảy ra chút tranh chấp với cậu chủ. Anh có số điện thoại của ông ta không?"
"Em muốn tìm ông ta?" Thẩm Minh Dương nói.
"Năm đó, ông ta son sắc thề phải báo thù cậu chủ, em.... Chỉ là muốn giới thiệu bọn họ quen biết nhau một chút mà thôi." Tâm trạng Tô Thiên Kiều không tốt, khóe môi kéo một nụ cười: "Anh yên tâm, em sẽ không ra gặp mặt ông ta."
Thẩm Minh Dương nói: "Anh lập tức gửi tin nhắn cho em."
Đợi mấy giây, tin nhắn của Thẩm Minh Dương đã gửi đến..
Nhìn dãy số trong tin nhắn, Tô Thiên Kiều lặng lẽ cười. Cô rời giường lấy một cái sim điện thoại từ góc nhỏ của túi xách ra, đây là sim dự bị của cô, ngoại trừ Thẩm Minh Dương, căn bản không ai biết, cũng làm sim không đăng ký số.
Cô thay sim, gọi theo số Thẩm Minh Dương gửi qua, Không lâu sau, giọng nói lười biếng của một người đàn ông vang lên: "Alo, ai vậy?"
"Dương Tổng, ai sớm như vậy đã..." Một giọng nói nũng nịu truyền đến, có lẽ là đánh thức "Bạn trên giường" của Dương Tịch rồi, chỉ nghe Dương Tịch an ủi mấy câu rồi quay đầu lại hét với điện thoại: "Là ai vậy? Tìm tôi có việc gì?"
Tô Thiên Kiều cố gắng đè giọng xuống, dùng giọng vô cùng dài nói: "Dương Tổng, ông có còn nhớ... Bảy năm trước, đêm ngày bảy tháng không?"
"Chuyện bảy năm trước ai mà nhớ chứ? Rốt cuộc cô là ai!" Dương Tịch không nhịn được nói, vốn muốn tắt điện thoại, rồi lại bị giọng nói thần bí của Tô Thiên Kiều hấp dẫn, nhẫn nại nghe, không cúp đi.
" “Hắc dạ”... Ông có nhớ không?"
"Hắc, Hắc..." Dương Tịch ấp a ấp úng không nói nên lời, như cố kỵ gì đó, sau đó nghe thấy tiếng ông ta rời giường, rồi giọng nói cực kỳ thấp của ông ta truyền đến: “Rốt cuộc cô là ai?"
Tô Thiên Kiều cười nói: "Đêm đó... Ông vừa mắt một cô gái, tuy nhiên nó bị một người thần bí mang đi, làm ông xấu mặt trước mặt mọi người, ông... Có còn nhớ rõ không?" Giọng nói Tô Thiên Kiều thanh âm giống như mang theo ma lực, đầu độc.
"Cô... Rốt cuộc là ai, muốn thế nào?" Dương Tịch cẩn thận hỏi.
“Ông không cần quan tâm tôi là ai, chỉ cần biết rằng, thần bí nhân kia là kẻ địch chung của ông và tôi là được rồi." Tô Thiên Kiều cười một tiếng, tiếp tục nói: "Ông chỉ cần nói cho tôi biết, ông có muốn báo thù."
"Muốn, đương nhiên tôi muốn..." Dương Tịch hung ác nói: "Nhưng mà, người đó quá thần bí, tôi căn bản là không tìm thấy anh ta, nếu không... ông đây đã sớm, hừ..."
" Ông Dương, tôi có thể nói cho ông biết danh tính của người đó. Cho nên... Chỉ cần ông có ý báo thù, chúng ta có thể hợp tác, để anh ta nếm thử chút đau khổ..." Tô Thiên Kiều nói.
"Cô... Muốn có được lợi ích gì?" Dương Tịch hỏi.
"Tôi nói rồi, anh ta là kẻ địch chung của chúng ta, tôi không muốn chiếm lợi gì từ ông cả, chỉ cần... Chúng ta có thể hợp tác, cùng nhau đối phó với anh ta là được rồi." Tô Thiên Kiều nói.
"Anh ta là ai? Chúng ta phải đối phó anh ta như thế nào?" Dương Tịch trầm mặc một chút, hỏi.
Tô Thiên Kiều nói: "Anh ta... Thật ra là một người ông quen biết, đêm hôm qua... có lẽ ông cũng đã gặp mặt anh ta."
"Đêm qua tôi còn gặp mặt anh ta?" Giọng của Dương Tịch thấp dần, sau khi trầm mặc suy tư một lúc, nói: "Chẳng lẽ là... Thái tử?" Sau khi nói xong, ông ta lại phủ nhận: "Không đúng không đúng, thái tử từ trước đến nay chú trọng thanh danh của mình, gia giáo nhà họ Âm của bọn họ cũng rất nghiêm minh, anh ta không thể nào đến nơi như “Hắc Dạ” kia đưa một cô bé về nhà được.”
"Đúng, ông đoán rất đúng..." Tô Thiên Kiều cổ vũ anh tiếp tục đoán.
"Vậy thì là ai chứ..." Trong lúc nhất thời, ông ta thật sự nghĩ không ra, chỉ đoán trong mấy vị hoa hoa công tử nổi tiếng, hoàn toàn bỏ qua Nguyễn Hạo Thiên.
"Người nọ, tài cao thế lớn, không chỉ thần bí trong “hắc dạ”, trong cuộc sống bình thường cũng như thế..." Giọng nói Tô Thiên Kiều thần bí nhẹ nhàng thong thả, lại cố ý tạo ra, nên càng thần bí.
"Chẳng lẽ... Là anh ta?" Giọng điệu của Dương Tịch giống như đột nhiên bừng tỉnh ra cái gì đó, không thể tưởng được hỏi Tô Thiên Kiều: "Có phải là... Có phải là danh xưng "Ác ma địa ngục’ - Nguyễn Hạo Thiên không?" Giọng Dương Tịch có một sự căng thẳng kỳ lạ, không khỏi hỏi Tô Thiên Kiều.
"Ông thật thông minh, đã đoán đúng!" Tô Thiên Kiều cười một tiếng, tâm trạng rất tốt.
"Là, là anh ta..." Giọng nói Dương Tịch hơi run rẩy, rõ ràng có chút sợ hãi lùi bước.
"Sao thế? Ông sợ?" Lông mày Tô Thiên Kiều nhíu lại, cười dịu dàng với đầu kia điện thoại nói: "Nếu như ông sợ anh ta, vậy tôi cũng không miễn cuõng, vậy thì... tạm biết!"
Nói xong, làm bộ muốn cúp điện thoại.
"Chờ một chút - -" người đàn ông kia quả nhiên bị lừa rồi, vừa nghe thấy Tô Thiên Kiều nói như thế, có thể là trong lòng bị kích thích, lập tức nói.
"Sao thế? Ông Dương còn có chuyện gì sao?" Tô Thiên Kiều biết rõ đặc điểm lớn nhất của người đàn ông nhỏ nhen như ông ta là sĩ diện, quả nhiên cô đoán đúng rồi.
"Tôi... hợp tác với cô." Ông ta giống như ra quyết định rất lớn: "Nhưng mà, tin tức của cô có đáng tin?"
"Tự nhiên đáng tin." Tô Thiên Kiều cười nói: "Nếu ông không tin, có thể điều tra thử, mặc dù anh ta là người cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn sẽ lưu lại ít dấu vết. Ông thông minh như vậy, lại có quyền thế, không phải chút tin tức cũng không nghe ngóng được chứ?"
Đối phương trầm mặc một lúc, rồi cười nói: "Được, tôi tin cô. Còn có một việc, cô phải nói cho tôi biết."
"Chuyện gì?" Tô Thiên Kiều gẩy gẩy móng tay, nói với ông ta: "Da mặt của tôi rất mỏng, nếu như vấn đề của ông quá khó, tôi không trả lời được, tôi sẽ rất ngại."
"Cô yên tâm, việc này vô cùng đơn giản." Giọng nói Dương Tịch nghiêm túc, hỏi từng chữ: "Cô là ai?"
"Tôi là ai?" Tô Thiên Kiều có chút bất ngờ với câu hỏi của ông ta.
"Đúng, nói cho tôi biết, cô là ai.” Ông ta trầm ngâm một lúc, tiếng phổ thông bình thường không tiêu chuẩn, lúc này lại nghiêm túc như vậy: "Chuyện trên thương trường, anh lừa tôi gạt, tôi làm sao biết cô có phải là do người khác cố ý sắp xếp đến châm ngòi quan hệ giữa tôi với Nguyễn Tổng hay không, hay cố ý muốn hãm hại anh ta lại lấy tôi ra làm con dao?"
"Ha ha ha a..." Tô Thiên Kiều như là nghe thấy chuyện vô cùng buồn cười, sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười phá lên.
"Cô cười cái gì? Chẳng lẽ tôi không nên biết thân phận của cô sao?" Dương Tịch cẩn thận nói.
"Đúng, ông biết tên của tôi, cũng là nên làm." Tô Thiên Kiều chậm rãi nói: "Nhưng mà, cuối cùng tôi cũng biết vì sao ông không giống như Nguyễn Hạo Thiên."
"Cô có ý gì?" Dương Tịch không vui nói.
"Ý tứ còn không rõ sao? Thứ nhất, ông nhát gan sợ phiền phức. Thứ hai, ông rất ngu!" Tô Thiên Kiều không cho đối phương cơ hội tức giận và nói chuyện, tiếp tục nói: "Tôi đã không hẹn ông gặp mặt, chỉ là gọi điện thoại với ông, thì ông nên biết, tôi không có ý muốn gặp mặt với ông."
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Tôi chỉ là một người phụ nữ, không muốn trêu chọc ông, càng không muốn trêu chọc Nguyễn Hạo Thiên. Mà tôi... Chỉ có thể nghĩ kế, ra mặt là ông, ông muốn biết thân phận của tôi như thế, tôi chỉ có thể lấy làm tiếc mà nói với ông rằng, tôi không thể nói cho ông biết. Nếu như ông nghĩ thông, thì gọi điện thoại cho tôi..."
Tô Thiên Kiều dứt lời, không đợi đối phương nói chuyện, cúp máy, nhanh chóng chuyển thông báo từ số này sang số thường dùng, rồi tắt máy thay sim.
Dù thế nào, cũng phải cho đối phương một chút thời gian suy nghĩ và điều tra, chuyện như vậy không gấp được. Cô cũng không gấp, cũng đã đợi bảy năm rồi, sao có thể không đợi được chút này chứ?
Cô dọn dẹp đồ đạc một chút, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, hôm nay hình như cô không có việc gì.
Phù... Trong lúc đang suy tư, điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.
Tô Thiên Kiều vừa bắt máy, đối phương đã nói: "Cô Thẩm à? Tôi là viện trưởng viện dưỡng lão An Khang, xin hỏi bây giờ cô có thời gian rảnh không?"
Đâu Tô Thiên Kiều lập tức phản ứng lại, nói: "Có thời gian, có chuyện gì thế?"
Đối phương nói: "Tối hôm qua cô quyên góp cho viện dưỡng lão chúng tôi một số tiền không nhỏ, mua thêm rất nhiều đồ mới cho mấy người gia, trong viện vô cùng cảm tạ cô, muốn hỏi thử xem cô có thể đến đây gặp mấy cụ một chút, để chúng tôi biểu đạt lòng biết ơn của mình.
"A, không cần." Tô Thiên Kiều nhớ đến tỷ này, trong lòng đau đớn run rẩy,
"Cô Thẩm, xin cô nhất định phải cho chúng tôi cơ hội này, bằng không các cụ trong viện dưỡng lão sẽ không an lòng." Giọng nói của đối phương vô cùng thành khẩn khẩn thiết.
Tô Thiên Kiều suy nghĩ một chút, nghĩ thầm dù sao hôm nay cũng không có việc gì, lập tức đồng ý: "Được rồi, một tiếng sau, tôi sẽ đến nơi.”
Viện dưỡng lão An Khang là viện dưỡng lão cao cấp của thành phố A, nhưng cho dù là viện dưỡng lão cao cấp đến đâu, bên trong đều là mấy người cô đơn, cùng với mấy người già lớn tuổi bị con cái vứt bỏ mà thôi.
Cho nên, mặc dù bên trong đầy đủ thiết bị, nhưng vẫn luôn không thể thỏa mãn mọi người.
tỷ này của Tô Thiên Kiều như là hòn than tốt nhất trong đêm tuyết đưa đến. Mỗi phòng trong viện dưỡng lão đều thay máy lạnh, máy đun nước, TV thành sản phẩm mới nhất. Những thứ này tiêu tốn không nhỏ, số tiền còn lại, có thể để cho người trong viện dưỡng lão, sống được rất nhiều năm yên ổn nữa rồi.
Bình thường, cũng có nhiều ngôi sao và quan chức đến thăm nhưng bọn họ đều chỉ làm màu, đối với loại người “yên lặng” quyên tiền như Tô Thiên Kiều, các cụ già vô cùng biết ơn.
Tô Thiên Kiều an phận chỉ bắt xe taxi đi qua, có lẽ người trong viện dưỡng lão cũng không ngờ, cô vừa mới nói xong mười phút sau đã đến cửa, nên không ai ra đón cô cả.