"Đây không phải là Tần Phú Hữu?"
"Ông chủ của chúng ta thế mà lại cùng Tần Phú Hữu quen biết như vậy?"
"Chẳng trách Cảnh tổng vì hình ảnh game mà điên cuồng đập tiền, cảm thấy bản thân y rất có tiền á!"
Tần Phú Hữu tuy rằng khiêm tốn, thế nhưng hiện trường vẫn có hai phần ba người nhận thức được vị con cưng của tạp chí kinh tế và tài chính này.
Tất cả mọi người công nhận, người có thể quen biết Tần Phú Hữu, thì đến % cũng có thể là người có tiền!
Quen biết Tần Phú Hữu, nhưng lại là một người nghèo Giang Trúc Tâm:...!
Viên Hảo còn đang chơi game cũng rất dễ nói chuyện, cô không quen biết Tần Phú Hữu, nhưng Tần Phú Hữu lại muốn ngồi ở chỗ của cô vậy thì cứ đổi thôi, dù sao ngồi ở chỗ nào cũng đều có thể chơi game được mà.
Vì vậy Tần Phú Hữu thành công đổi chỗ, được ngồi cùng Giang Trúc Tâm.
Cái mông Giang Trúc Tâm hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không đứng lên đổi vị trí khác.
Tần Phú Hữu người ta vừa mới ngồi xuống, cậu liền đổi vị trí, nói cậu thật không tiện sẽ không có người nào tin tưởng đi?
Hơn nữa nếu bây giờ đứng dậy, ngược lại sẽ khiến cho mọi người đều chú ý....!
Cái quỷ a!
"Trúc Tâm, tôi nhớ em rất thích ăn tôm, giúp em chấm một chút nước tương mù tạc.
Tôm này rất tươi ăn vào mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon." Món ăn được mang lên, Tần Phú Hữu rất tự nhiên mà làm nóng bát đũa cho Giang Trúc Tâm.
Bây giờ còn lột tôm chấm muối đặt vào trong bát cho cậu.
Giang Trúc Tâm sau khi nhịn được hai giây, vẫn là gắng gượng chống đỡ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mà cầm khăn lông nóng trên bàn đứng dậy lôi kéo Tần Phú Hữu đi ra ngoài.
Hắn còn không bằng từ lúc vừa mới bắt đầu đã đổi chỗ ngồi nữa.
Tần Phú Hữu đối với cậu làm ra hành động thân mật như vậy, cái này bảo cậu sau này làm sao đối mặt với các đồng nghiệp đây?
"Anh vừa rồi làm cái gì đấy?" Giang Trúc Tâm kéo Tần Phú Hữu đến chỗ không có ai, sau đó đem khăn lông trên tay ném lên trên người Tần Phú Hữu.
Thấy Tần Phú Hữu cũng chỉ là cười, Giang Trúc Tâm có chút phát điên chỉ vào khăn lông: "Lau tay nha! Anh còn ngốc cái gì?"
Tần Phú Hữu trên tay còn dính một chút vỏ tôm, Giang Trúc Tâm đều đã nói như vậy nhưng Tần Phú Hữu cũng không động, khiến Giang Trúc Tâm tức giận đến mức giật lại chiếc khăn trên tay Tần Phú Hữu, động tác thô lỗ mà giúp Tần Phú Hữu lau tay.
Tần Phú Hữu ngoan ngoãn cúi đầu, cứ như vậy làm bé ngoan tùy ý để cho Giang Trúc Tâm giúp hắn lau tay.
Bởi vì Giang Trúc Tâm rất dùng sức, cho nên tay Tần Phú Hữu cũng bị lau đến đỏ lên, nhưng Tần Phú Hữu lại không có một chút ý muốn phản kháng nào.
Ở trong mắt Tần Phú Hữu, Giang Trúc Tâm xem như tức giận, cũng vẫn sẽ làm ra những việc ôn nhu như vậy.
Càng yêu thích em, Trúc Tâm bảo bối.
Cảm giác sau lưng mát lạnh khó mà giải thích được, Giang Trúc Tâm nhìn tay Tần Phú Hữu đã được lau sạch sẽ xong, liền nắm chặt khăn lui về sau hai bước.
"Lúc nãy anh cần phải làm bộ không quen biết tôi mới đúng, không nghĩ tới anh lại quen biết với Cảnh tổng.
Chờ chút, công việc của tôi cũng không phải là do anh mở cửa sau chứ?" Tuy rằng rất không vui mà nghĩ như vậy, nhưng Giang Trúc Tâm thực sự không tin trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp đến như thế, cho nên lời nói lúc này thật sự mang theo tám phần tức giận.
Chỉ thấy Tần Phú Hữu một mặt quý trọng mà đem bàn tay đã được Giang Trúc Tâm lau khô đặt ở trên ngực, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi yêu em, bảo tôi làm bộ không quen biết em tôi làm không được.
Công việc là do chính em tự mình giành được, Cảnh Viên Bảo y cũng không biết tên cùng tướng mạo của em."
Giang Trúc Tâm:...!Không phải đâu người anh em, anh đừng đột nhiên tỏ tình như vậy có được không?!
Giang Trúc Tâm vốn đang tức giận, nhưng lại bởi vì câu "Tôi yêu em" này mà nghẹn lại, trên mặt cậu cũng đỏ lên, miệng hơi mở ra nhưng một âm tiết cũng không phát ra được, chỉ có thể ngây ngốc sững sờ mà đứng ở đối diện với Tần Phú Hữu.
Cứ xem như Giang Trúc Tâm tự nhận mình là một thẳng nam, nhưng bị một người ưu tú như vậy chân thành tỉnh tò, cậu thực sự không thể nói ra được lời nói tàn khốc nào đó.
Hơn nữa, Tần Phú Hữu không phải là lần đầu tiên tỏ tình như vậy, mà Giang Trúc Tâm vẫn như cũ không có cách nào quen được "yêu thương" có thành ý như vậy.
Đại khái từ trước đến nay cậu chưa từng được người nào yêu thương, cho nên Giang Trúc Tâm cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Tần Phú Hữu cần Giang Trúc Tâm phải đáp lại sao? Ít nhất bây giờ là không cần, hắn ôm lấy Giang Trúc Tâm còn đang khóe miệng cứng ngắc vào trong ngực, sau đó thỏa mãn mà hít một hơi Giang Trúc Tâm mùi vị.
Tần Phú Hữu: Thừa dịpTrúc Tâm bảo bối còn đang phản ứng trì độn, cần phải nhanh chóng hút thêm mấycái!.