Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

chương 97: chương 95: pn 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: ALice.

Năm nay Tráng Tráng bắt đầu bước vào cuộc sống năm 4 tiểu học, đã chính thức là một cậu nhóc mười tuổi.

Phải biết rằng, phần lớn trẻ ở tuổi này đã hiểu chuyện, sẽ từ lời nói của người khác cùng với TV và trên mạng hiểu được rất nhiều thứ. Hơn nữa, bản thân Tráng Tráng lại là người thông minh như vậy, từ lúc nhóc bảy tuổi đã bắt đầu học dương cầm, khoảng thời gian trước mới vừa thi xong dương cầm cấp 10, tiếp theo là đang học kèn xô na. Giang Trúc Tâm nghĩ, yêu thích của Tráng Tráng có thể rộng ngang ngửa bầu trời luôn.

"Ba ơi, hôm nay con có quen một bạn nữ nè!" Hôm nay sau khi về nhà, chờ cơm nước rửa mặt xong, trước khi Tráng Tráng trở về chuẩn bị xem video học lập trình, thì nhóc lôi kéo Giang Trúc Tâm đến trong phòng nói nhỏ.

Lời này nhóc chỉ dám nói với Giang Trúc Tâm, cũng không phải bởi vì Tần Phú Hữu hay ba Tần mẹ Tần sẽ phê bình này kia, mà là nếu nói với Giang Trúc Tâm, thì nhóc mới có thể nói được càng high một chút. Nếu như nói với Tần Phú Hữu bọn họ, thì nhất định sẽ bị bắt lấy học tập một trăm điều để trở thành một quý ông ưu tú.

Nhóc chỉ thích học những thứ mà nhóc thích mà thôi, một trăm điều thân sĩ là cái quỷ gì, tránh ra tránh ra.

"Bạn nữ nào?" Giang Trúc Tâm mày giật giật, chẳng lẽ Tráng Tráng đây là yêu sớm, muốn đến chỗ ba học tập một chút kinh nghiệm yêu đương à?

Giang Trúc Tâm: Nhưng mà ba con chỉ từng yêu đương có một lần, đối tượng yêu đương này lại còn có chút không bình thường nữa chứ, như vậy có thể đưa ra được kiến nghị tốt sao!

(Tần Phú Hữu: ^_^ không bình thường á hả?)

"Trong lớp kèn xô na, có một bạn nữ, tên là Giai Giai, bạn ấy thổi kèn xô na rất hay luôn á." Đôi mắt của Tráng Tráng sáng lên, "Nghe nói ông nội bạn ấy thổi kèn xô na, ba bạn ấy biết kéo nhị hồ, mẹ thì biết hát tuồng rối, bà nội hình như là bà chủ của một gánh hát. Nhà bạn ấy thường xuyên biểu diễn lưu động, diễn kịch rối ở các chùa miếu, nói là để cầu cho mưa thuận gió hoà đó!"

Giang Trúc Tâm chớp chớp mắt, Tráng Tráng điều tra rõ ràng những thông tin này từ lúc nào vậy? Được à nha!

"Vậy con muốn làm gì?" Nếu muốn trở thành bạn tốt với đối phương, thì Tráng Tráng đại khái sẽ không đặc biệt chạy tới nói với cậu chuyện về cô bé này chứ?

"Con cũng muốn đi hỗ trợ có thể chứ?" Tráng Tráng nhỏ giọng nói, "Giai Giai nói con có thể đi làm thêm, con rất muốn xem bọn họ làm việc như thế nào á."

Giang Trúc Tâm cảm thấy việc này cũng không có gì, nhưng vẫn cần xem xét tình huống thế nào. Tuy nói nhà cậu không giống nhà Hạ Lam Phong thường xuyên gặp phải chuyện xui xẻo, nhưng Tráng Tráng dù sao cũng là con nhà siêu cấp có tiền, tùy tiện đi một mình là tuyệt đối là việc không có khả năng. Tóm lại phải để bọn họ điều tra rõ ràng, sau khi xác định, mới có thể để Tráng Tráng đi.

Còn làm thêm hay không làm thêm, thì Giang Trúc Tâm thật đúng là không tin sẽ có người sẽ xem một đứa nhỏ mười tuổi lao động. Nghe Tráng Tráng nói, Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy để Tráng Tráng qua đó hiểu biết một chút hình như cũng khá tốt.

"Bọn họ khi nào xuất phát? Đến chỗ nào?" Giang Trúc Tâm hỏi.

"Buổi chiều ngày mai 3 giờ, đến thôn Nạm Khẩu!"

Giang Trúc Tâm: "Ngày mai á???"

Thời gian thật sự có chút gấp, Giang Trúc Tâm cũng xem như phát hiện đứa nhỏ Tráng Tráng này một năm so một năm còn thích biểu thị cái gì gọi là "Tâm huyết dâng trào" hơn á.

"Ba ơi, ba à, cho con đi nha." Tráng Tráng cũng biết mình nói thật sự có chút gấp, nếu là Tráng Tráng trước đây, thì thế nào cũng nên nói chuyện này trước hai ba ngày. Dựa theo tính cách của Tráng Tráng đã bắt đầu có xu thế thích nắm tất cả mọi việc trong tay, nhóc thậm chí còn thể điều tra rõ ràng đây là việc làm thêm như thế nào trước một tháng rồi.

Nhưng bởi vì Giai Giai cũng mới nói hôm nay, cho nên Tráng Tráng cũng bất chấp tất cả. Nhóc chính là quá tò mò, cho dù về sau có thể sẽ có cơ hội, nhưng tâm trạng lúc đó hoàn toàn không giống bây giờ nữa, so với tương lai xa vời, thì Tráng Tráng lại càng thích "làm liền bây giờ".

Khó khăn cũng phải làm, không có cơ hội cũng phải sáng tạo cơ hội để làm.

Giang Trúc Tâm nhìn Tráng Tráng làm nũng, cảm thấy có chút đau đầu. Thật ra đã lâu rồi đứa bé này không phát ra thanh âm làm nũng như vậy nữa. Từ lúc Tráng Tráng học tiểu học, những thứ học được ngày càng nhiều, sau khi tiếp xúc những thứ bên ngoài không ít, thì số lần nhóc tự động làm nũng cũng trở nên càng ngày càng ít. Vì thế số lần Giang Trúc Tâm cần phải ứng phó với việc Tráng Tráng làm nũng cũng không nhiều lắm. Một kỹ năng nếu thời gian dài không rèn luyện, thì đương nhiên hiện tại cũng sẽ không còn thuần thục nữa.

"Được rồi được rồi, con đi xuống trước, đừng lay tay áo của ba nữa." Giang Trúc Tâm mở bàn tay to ra, một tay bao lại toàn bộ đầu đinh nhỏ của Tráng Tráng, nhân tiện lắc lắc. Vì thế đầu của Tráng Tráng cứ như vậy liền bị Giang Trúc Tâm chộp ở trong tay lúc ẩn lúc hiện, phảng phất như bị ném vào sóng biển.

"Ba ơi, ba đồng ý rồi sao?" Sau khi Tráng Tráng đứng vững, liền đỡ tay Giang Trúc Tâm, đôi mắt sáng ngời ngẩng đầu nhìn về phía Giang Trúc Tâm.

"Đương nhiên, ngày mai ba và daddy con đều nghỉ, chúng ta sẽ cùng con đi trải nghiệm một chút." Giang Trúc Tâm thu hồi tay đang bắt lấy đầu Tráng Tráng, nói như thế.

Tráng Tráng cười gật đầu thật mạnh, nhóc vốn dĩ cũng chỉ là vì tò mò nhà Giai Giai bọn họ rốt cuộc làm sao dùng người rối để hát tuồng, cũng bởi vậy giúp chùa miếu cầu mưa thuận gió hoà. Nếu ba và daddy có thể đi cùng nhóc, thì Tráng Tráng không chỉ có cảm thấy có thể, còn sẽ rất vui vẻ nữa.

Thật ra Tần gia rất chú trọng không gian độc lập, mà hiện tại Tráng Tráng cũng chưa tới kỳ phản nghịch, nên hiện tại có thể có thời gian được ở cạnh người nhà, thì Tráng Tráng tỏ vẻ mình vẫn rất chờ mong.

Việc cùng nhau ra ngoài này, đối với Giang Trúc Tâm gần như đã bí mật đứng ở đỉnh chuỗi đồ ăn ở Tần gia đương nhiên có thể làm chủ, nhưng cậu vẫn thương lượng một chút với Tần Phú Hữu.

Ngày kế tiếp, Tráng Tráng mặc quần áo xong, lúc đeo ba lô nhỏ, liền phát hiện nhà bọn họ lúc xuất phát sẽ dùng hai chiếc xe, một chiếc là nhà bọn họ ngồi, một khác chiếc là xe của bảo tiêu......

Tráng Tráng:......Nhớ rõ thôn Nạm Khẩu cách nhà cũng không xa mà, vì sao phải cẩn thận như thế chứ.

"Con biết việc Tiểu Phong lại thiếu chút nữa bị bắt cóc chứ." Nhìn ra được Tráng Tráng cạn lời, Tần Phú Hữu liền chủ động giải thích một phen cho Tráng Tráng, "Tuy rằng vận khí nhà chúng ta rất tốt, đến nay cũng chưa từng gặp phải nguy hiểm. Nhưng người thông minh giống như daddy con, vẫn thích đề phòng tai nạn chưa xảy ra, con thấy ba nói có đạo lý hay không?"

Tráng Tráng đã cực kì quen thuộc đối với việc Tần Phú Hữu hay nói mấy lời tự luyến này, nhưng cái loại tự khen này, nhóc vẫn cảm thấy nên nghe ít một chút, mới tương đối tốt với nhi đồng đang vị thành niên như nhóc.

Tới thôn Nạm Khẩu, nơi này cũng không nhỏ hẹp như trong tưởng tượng của Giang Trúc Tâm. Trên cơ bản nơi này chính là một thôn trong thành phố, so với cao ốc buiding trong nội thành, thì kiến trúc nơi này nhiều nhất cũng cũng chỉ cao tới sáu tầng lầu, phần lớn vẫn là những căn nhà ở của các thôn dân.

"Người nơi này, toàn là phú hào ẩn hình." Tần Phú Hữu lặng lẽ nói với Giang Trúc Tâm câu này, Giang Trúc Tâm chọc chọc Tần Phú Hữu, bảo hắn câm miệng.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.

Giang Trúc Tâm ngẫu nhiên còn nghĩ, có phải tiếp xúc với cậu lâu lắm, cho nên Tần Phú Hữu mới có thể hài hước đến bình dân như vậy hay không.

"Tráng Tráng! Bạn tới rồi à!!" Bọn họ ngừng xe trước ngõ nhỏ của một ngôi chùa miếu, sau đó xuống xe xong, thì từ chùa miếu đột nhiên có một cô bé hoạt bát chạy ra. Cô bé này có chút mập, nhưng tươi cười trên mặt lại khiến cả người cô bé trở nên thần thái sáng láng, càng thêm nổi bật sự đáng yêu chỉ thuộc về tuổi này, dễ dàng khiến người khác lòng sinh hảo cảm.

"Chào bạn nhé, Giai Giai!!" Tráng Tráng lập tức vứt bỏ ba ba và daddy ở phía sau, ôm Giai Giai vừa mới chạy tới. Hai đứa nhỏ cứ như vậy ôm nhau mà nhảy nhót vài cái rồi mới tách ra, sau khi tách ra còn nắm tay nhau nữa.

Giang Trúc Tâm: "...... Đây là yêu sớm sao?"

Tần Phú Hữu: "...... Cũng có thể chỉ là tình bạn thuần khiết thôi."

Giai Giai ríu rít đi theo Tráng Tráng nói chờ một lát có thể sẽ có việc cho nhóc làm, cả người thần thái phi dương, nói đến việc mình thích, còn quơ chân múa tay nữa.

"Tráng Tráng, không giới thiệu một chút bạn con với ba sao?" Chờ bọn họ sắp đến chỗ cái giá đã được đặt sẵn người rối hát tuồng ở trước sân khấu, Giang Trúc Tâm vẫn luôn trầm mặc cuối cùng mở miệng.

"A." Tráng Tráng có chút ảo não, vừa rồi sao lại bị Giai Giai mang chạy chứ.

"A." Giai Giai há hốc mồm, vừa rồi sau khi cô bé nhìn thấy Tráng Tráng xong thì gì cũng chưa nghĩ, chỉ nghĩ kéo Tráng Tráng đến địa bàn của mình, không nghĩ tới người đàn ông đi theo phía sau Tráng Tráng không phải khách hành hương tới bái phật, mà là ba và daddy của Tráng Tráng......

Ò, ba và daddy của Tráng Tráng cũng thật đẹp mắt.

"Con chào hai chú!! Con tên là Đoạn Giai Giai!! Là bạn tốt của Tráng Tráng!" Sau khi Giai Giai buông Tráng Tráng ra xong, liền ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu tự giới thiệu như vậy. Loại năng lực một giây nhảy nhót lại một giây văn tĩnh này, bọn họ thật đúng là không nghĩ tới sẽ nhìn thấy ở trên người một bé gái.

Ừm, có ý tứ.

Tiếp theo, cha mẹ của Giai Giai nghe được động tĩnh cũng đều lại đây. Bọn họ vốn tưởng rằng Giai Giai nói hôm nay có bạn học tới đây làm thêm chỉ là nói giỡn thôi. Không nghĩ rằng thật sự có bạn học tới, còn có gia trưởng của người ta theo sau nữa!!

"Chào, chào mọi người, tôi là ba của Giai Giai, hai người là......?"

Một ông chú râu ria ôm nhị hồ từ trên đài diễn đã được bố trí tốt bò xuống, sau đó đi tới trước mặt Giai Giai. Tuy rằng nhìn qua hắn có chút co quắp, nhưng bộ dáng bảo vệ con gái gắt gao này vẫn rất thảo hỉ.

"Xin chào, ba Giai Giai, tôi tên Giang Trúc Tâm là ba của Tráng Tráng. Nghe nói hôm nay mọi người có tiết mục, Tráng Tráng được Giai Giai mời, nên chúng tôi liền tới đây." Giang Trúc Tâm tiến lên chào hỏi, diện mạo cậu cứng rắn, nhưng cũng không có bất cứ tính công kích nào. Hơn nữa bởi vì trong nhà có Tráng Tráng, nên hiện tại cậu càng thêm vẻ nhu hòa, cho nên từ sau khi cậu tự giới thiệu xong, thì ba Giai Giai vừa rồi còn bởi vì cảnh giác mà cả người căng chặt cũng thả lỏng xuống.

Kế tiếp thuận buồm xuôi gió, người nhà hai bên giới thiệu lẫn nhau, lại bởi vì cả nhà Giai Giai muốn bắt đầu chuẩn bị làm việc. Vì thế Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu cũng quyết định trước khi diễn người rối mở màn thì đi thắp hương, cũng thêm dầu thắp.

"Cứ như vậy để Tráng Tráng lên sao?" Giang Trúc Tâm quỳ lạy một vị đại Phật xong, liền nói như vậy với Tần Phú Hữu.

"Thằng bé nói mình tới làm thêm, vậy tóm lại cũng không thể chơi bời nhàn rỗi, đúng không?" Tần Phú Hữu cắm một nén nhang xong, nhướng mày nói.

"Đúng là cha ruột." Giang Trúc Tâm giơ ngón tay cái lên, chồng chồng bọn họ hai người đi chơi, ném đứa nhỏ sang một bên giúp người ta làm việc, thật là có chút sung sướng.

"Ba ruột." Tần Phú Hữu cũng vươn ngón tay cái, chạm vào ngón tay cái của Giang Trúc Tâm, như vậy biểu hiện tướng phu thê tám lạng nửa cân của bọn họ.

Tráng Tráng:??

Sau khi Tráng Tráng bò lên trên cái giá xong, liền phát hiện bên dưới cái giá bị màn sân khấu che giấu, có một hậu trường biểu diễn loại nhỏ. Trong đó có hai người điều khiển con rối, một dàn nhạc gánh hát, còn có mấy người biểu diễn hát tuồng mặc thường phục cầm microphone muốn hát. Không nghĩ tới Giai Giai cũng đảm nhiệm nhân vật kèn xô na ở bên trong, ông nội Giai Giai nói là thực tập.

Hơn nữa, Giai Giai xác thật là một thiên tài kèn xô na. Tuy nói kỹ thuật của cô bé bởi vì còn chưa phát triển hoàn toàn, cho nên hơi thở và độ linh hoạt của tay cũng không tốt bằng ông nội hằng năm luyện tập. Nhưng tình cảm của cô bé dư thừa, có được linh khí cực cao, ông nội Giai Giai cho rằng Giai Giai chính là người thừa kế ông.

Trước kia ông nội còn nói truyền nam bất truyền nữ, đã sớm khi Giai Giai cầm lấy kèn xô na quên mất lời trước kia mà ông nói.

"Cho bạn nè!" Giai giai cầm cái nút bịt tai cho Tráng Tráng, "Chờ lát nữa nơi này sẽ siêu siêu ồn, nút bịt tai có thể bảo vệ tai!"

"Cảm ơn!" Tráng Tráng làm hậu cần cho người ta, tuy nói không giúp đỡ gì nhiều, nhưng nhóc tò mò với gánh hát nhà bọn họ, khiến bọn họ hôm nay làm việc nhiệt tình gấp đôi so ngày thường.

Cái giá đối diện Phật đường, người bên ngoài người chỉ có thể nhìn người rối chuyển động, tiếng người ngay lúc nhạc cụ vang lên cũng theo đó mà lên, phối âm linh hoạt, hát chính là ngũ cốc được mùa.

Tráng Tráng đôi mắt sáng ngời mà nhìn bọn họ ra sức biểu diễn, từ bắt đầu đến diễn biến lại đến kết thúc. Bọn họ ngoại trừ tận dụng thời gian uống nước ra, cứ như vậy làm việc 3 tiếng rưỡi, công việc này yêu cầu đối với thể lực cũng là không bình thường. Tráng Tráng trong lúc giúp bọn họ đổi nhạc cụ và lau mồ hôi, cũng bận đến chạy tới chạy lui.

"Chú dì, ông bà, mọi người đều thật là lợi hại ạ." Sắc trời đã tối sầm xuống, nhưng buổi tối 8 giờ bọn họ còn một hồi diễn nữa, cho nên cũng không dỡ cái giá xuống. Sau khi bọn họ kết thúc Tráng Tráng còn lưu luyến không rời, nhưng Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu đã tới đón nhóc.

"Ha ha ha, nhóc đẹp trai, sau khi lớn lên con có muốn làm con rể nhà chúng ta hay không ha!" Bà nội của Giai Giai tinh thần rất tốt, lúc nói chuyện cũng rõ ràng sang sảng, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều sẽ cảm thấy bà là một bà lão rất ngầu.

Lúc Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu ở dưới chờ Tráng Tráng, liền nghe bà cụ nói như vậy, thiếu chút nữa khiến bọn họ trượt chân té ngã.

Ôi ôi ôi, đứa nhỏ mới mười mấy tuổi mà, bà cụ ngài đang nói nói cái gì vậy chứ.

"Khó mà làm được." Giai Giai giành nói trước, "Tráng Tráng là em trai con mà!"

"Hả? Mình là em trai sao?" Tráng Tráng ngoài ý muốn hoàn toàn không bắt kịp chuyện này, "Bà ơi, về sau con cũng muốn làm ông chủ, bà có thể nhận con làm đồ đệ không?"

"Ha ha ha ha ha! Đương nhiên có thể a ha ha ha ha!"

Ông chủ chân chính Tần Phú Hữu:?????

Giang Trúc Tâm: Ôi chao, hứng thú của đứa nhỏ này lại thay đổi nữa rồi.

Vì thế hôm nay, Tráng Tráng vốn là tới tìm hiểu thứ mới mẻ, lại đột nhiên liền thích trù tính kế hoạch tương lai. Đây chính là yêu thích mà ngay cả Tần Phú Hữu cũng chưa thể khiến nhóc có hứng thú.

Dựa theo Tráng Tráng nói, chính là vị trí hiện tại của Tần Phú Hữu cao lên, luôn khiến người khác có loại cảm giác hư ảo, còn chẳng kiên định bằng gánh hát này đâu.

Tần Phú Hữu không cam lòng, sau khi biết Tráng Tráng suy nghĩ cái gì, chỉ có thể lộ ra một cái mỉm cười tiêu chuẩn.

Thằng nhóc thúi này!

Đến nỗi việc ngay từ đầu Giang Trúc Tâm cho rằng Tráng Tráng đang yêu sớm với Giai Giai, tựa hồ thật sự chỉ là hiểu lầm. Hai đứa nhỏ này vốn chính là tình chị em xã hội chủ nghĩa, mười năm sau cũng vẫn là bộ dáng kia. Cho dù hai người bọn họ về sau có độc thân, người khác xem bọn họ cảm thấy xứng đôi, nhưng bọn họ sẽ chỉ cảm thấy nếu như bên nhau, thì đó chính là loạn luân.

Này thật đúng là tình thân không có quan hệ huyết thống vĩ đại thần kỳ mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio