Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay số lần Giang Hành Triệt bị Hề Thời oán hận không ít, chẳng qua trước đều là yên lặng chịu, bây giờ, lại như bị kích thích.
"Hề Thời!"
Hề Thời nghe thấy tiếng anh nghiến răng nghiến lợi.
"Kỹ thuật thối nát còn không cho người ta nói sao?" Cô hỏi ngược lại.
Giang Hành Triệt nghe bên kia hỏi lại, lại đột nhiên giống như một quả khí cầu đang hết hơi, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Hề Thời hừ hừ hai tiếng.
Qua hai lần phỏng vấn, phạm vi tìm trợ lý cho Hề Thời liền rút bớt, Diệp Sâm chỉ để lại bốn người.
Diệp Sâm quyết định để cho bốn người này thay phiên nhau theo Hề Thời hai ngày để thử việc, dù sao tuyển trợ lý chỉ dựa vào phỏng vấn sơ yếu lý lịch vẫn có tính cực hạn, chỉ có thật sự ở chung mới biết có thích hợp hay không.
Trợ lý hôm nay của Hề Thời tên là Hồ Tiểu Dương.
Hồ Tiểu Dương tuy trong tên có chữ “Tiểu”, nhưng vóc dáng lại cực kì khỏe mạnh, dáng người cao hơi mập, tràn đầy cảm giác an toàn.
Làm trợ lý xách túi, công việc đầu tiên của Tiểu Dương là cùng Hề Thời đi dạo trung tâm thương mại.
Phí đại ngôn cùng phí thông cáo mấy ngày này đều đã nhận được, Hề Thời nhìn con số trên chi phiếu, lần đầu tiên sau khi xuất đạo cảm thấy cảm giác làm phú bà.
Fan phát hiện cô bình thường chỉ mặc có mấy bộ quần áo, thường xuyên mặt áo phông của nhà tài trợ tổ tiết mục chạy khắp nơi, trước ở trong cũng phát hiện trên bàn trang điểm cũng chỉ để mấy mỹ phẩm bình thường, hình tượng thiếu nữ bần cùng đã xâm nhập lòng người.
Hậu viện hội đã nhiều lần liên hệ với công ty muốn góp vốn tặng quà cho Hề Thời, tất cả danh sách đều là quần áo giầy đồ dưỡng da của đại bài, chỉ là đều bị công ty từ chối, nói chỉ nhận thư.
Thời gian là việc nên ở trung tâm thương mại cũng không nhiều người lắm, Hề Thời đeo mắt kính, mua quần áo trước, sau đó lại đi mua túi.
Hề Thời quyết định hào phóng với mình chút, mang theo Hồ Tiểu Dương vào một gian hàng đồ xa xỉ.
Nhân viên cửa hàng rất nhanh liền nhận ra Hề Thời, mỉm cười hỏi cần xem cái gì.
Hề Thời chọn lấy hai cái túi đắt tiền.
Nhân viên cửa hàng: “Một chiếc là hàng hiện có, một chiếc là số lượng có hạn, khu Trung Hoa chỉ có một cái, muốn mua thì cần phải đặt, thời gian đặt trước đại khái tầm một tháng.”
Hề Thời gật gật đầu, xách túi trong tay soi mình trong gương.
Trước kia cô cũng có mấy cái túi hãng này, Giang Hành Triệt đưa thẻ cho cô, cô vẫn luôn không dùng đến, nhưng trong một lần cô vì chen vào giới của anh, liền cầm thẻ của anh đi mua hàng xa xỉ mặc cả người, trong đó bao gồm túi của hãng này, chẳng qua mấy thứ đó trước khi cô rời Trần gia đã bị Cổ Mỹ Lan giữ lại, không cho phép cô mang đi.
Hề Thời soi gương nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy độc lập là chuyện cực kì vui vẻ.
Cô không cần một cái cây leo, phụ thuộc vào Trần gia, phụ thuộc vào Giang Hành Triệt.bg-ssp-{height:px}
Sau cùng Hề Thời chọn cái túi cần phải đặt trước kia.
Cô đến quầy quét thẻ, để lại điện thoại và địa chỉ, đang chuẩn bị đi, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau.
“Cái gì? Không bán nữa? Vừa mới được đặt trước rồi?”
“Một năm tôi mua ở chỗ các người biết bao nhiêu trong lòng các người không đếm được sao? Các người đối xử với VIP như thế này sao?”
Sau đó nhân viên cửa hàng liền giải thích: “Thật xin lỗi thật xin lỗi.”
Hề Thời thoáng nhìn theo hướng phát ra tiếng cãi nhau.
Vừa nhìn tới, vừa vặn liền đối mắt với người bên kia.
Cô gái kia vừa thấy Hề Thời, trong mắt liền hiện lên chút kinh ngạc, tiện đà cũng không để ý nhân viên cửa hàng nữa, cầm theo túi, lúc lắc đi tới phía Hề Thời.
Hề Thời chớp mắt.
“Trần Hề Thời.” Cô gái kia gọi tên Hề Thời, nghe qua thì vẫn cực kì thân thiết.
Hề Thời nghe xong hít vào một hơi, nở một nụ cười lễ phép.
Trước mắt là Từ Viên Na, là người trong nhóm hội tiểu thư trước kia, sau khi biết tin Giang Hành Triệt từ hôn cô đã cố ý gửi tin an ủi cô, Giang Hành Triệt chán cô không phải lỗi của cô, sau khi thân thế cô bại lộ bị đuổi ra khỏi Trần gia cũng quan tâm tới cô, bày tỏ nếu cô vẫn trụ được, có thể cho cô mượn thẻ phòng xa hoa của khách sạn năm sao.
Trước kia Hề Thời đã xóa bạn với Từ Viên Na rồi.
“Đã lâu không gặp.” Hề Thời nhàn nhạt nói một câu.
“Đã lâu không gặp nha, giờ cô đã xuất đạo rồi.” Từ Viên Na hất tóc, sau đó nhìn về phía hóa đơn Hề Thời mua.
“Ôi chao!” Cô ta chỉ vào hóa đơn.
“Làm sao vậy Từ tiểu thư?” Nhân viên cửa hàng hỏi.
Từ Viên Na: “Cái túi này hôm tay tôi muốn mua mà không được, hóa ra là người đặt trước là…”
Hề Thời không nghĩ cũng có thể nhìn ra, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Từ Viên Na cười với Hề Thời: “Xuất đạo thật sự kiếm được tiền sao? Khi đó tôi còn tưởng rằng cô vĩnh viễn không dùng nổi cái túi đắt tiền như vậy nữa rồi.”
Hề Thời làm bộ không nghe ra lời châm chọc của cô ta: “Nếu cô thích tôi có thể cho cô.”
Từ Viên Na: “Như vậy sao được, mấy cái này tôi chỉ thích chơi đùa thôi,
.