Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

chương 138: yêu, mà không được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor:❀MạnNhi❀

Đột nhiên tín hiệu bị ngắt, "Tút tút tút", Mạc Như Khanh nghe thấy, giống như sự khiêu khích to lớn và châm chọc!

——nếu như mẹ không phải là mẹ con, con sẽ trực tiếp giết chết mẹ rồi !

Đây là lời nói mà con trai ruột của bà nói với bà.

Bàn tay đang run rẩy kịch liệt, không dừng lại được, sắc mặt Mạc Như Khanh trắng bệch chống đỡ thân thể đang cứng đờ nhìn chằm chằm xuống dưới chân, cảm thấy trong lòng bị đâm vào khiến cho đau đớn không thể nén được, bà không nhịn được cười lạnh, cười đến có chút vặn vẹo dữ tợn, không ngờ con trai vậy mà thật sự vì một Mộ Lan Khê mà không nghe lời bà, nói với bà những lời đau đến nhói lòng người như vậy!

Siết chặt điện thoại di động, trong con ngươi đỏ thắm của bà tràn đầy nước mắt, run rẩy nói: ". . . . . . Yến Thần, đừng trách mẹ nhẫn tâm!"

Khi thay xong bộ quần áo đi từ cửa nhà đi ra ngoài, toàn bộ suy nghĩ của Nhiếp Minh Hiên đều hỗn độn khiếp sợ, xa xa nhìn thấy một chiếc xe hình giọt nước lái tới như tên bắn, anh lỗ mãng chạy tới, Mộ Yến Thần bén nhọn phanh xe lại, trong nháy mắt mở cửa xe chui vào! diendanlequydon.com

"Mình đã kiểm tra bản ghi chép tình hình giao thông trong nửa giờ trước đó rồi, cũng nhìn thấy rồi!" Nhiếp Minh Hiên bỏ đĩa CD vào đầu đọc, sắc mặt khắc nghiệt lộ ra một chút đáng sợ, hỏi, "Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Lan Khê bị ai bắt cóc à?"

Mộ Yến Thần không nói gì, chỉ ấn nút mở, ánh mắt mang theo sát khí nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình.

Điều chỉnh đến đoạn xảy ra tai nạn trên đường nửa giờ trước —— trên đường quốc lộ hai chiếc xe ầm ầm đâm vào nhau, có thể nhìn thấy trong khoảnh khắc đó Kỷ Hằng nhanh chóng quay đầu xe, cho nên xung lượng toàn bộ tập trung vào anh đang ngồi trên ghế lái, ngay sau đó chiếc xe dừng lại, từ một chiếc xe có mấy người đi xuống, trực tiếp mở cửa ghế lái phụ ra.

Trong con ngươi Mộ Yến Thần thoáng qua một chút đo đỏ, sát khí nặng nề hơn!

Rốt cuộc đã nhìn thấy Lan Khê, cô bị văng đến cửa sổ xe, đau đớn ôm cái trán, trong nháy mắt tỉnh táo lại theo bản năng nhìn sang phía Kỷ Hằng, khi còn chưa chạm đến anh ấy thì đột nhiên thấy cửa xe bị mở ra, một cỗ sức lực to lớn kéo cô ra ngoài, cô muốn thét chói tai, lại bị một bàn tay bịt miệng lại, trong nháy mắt hơi thuốc mê qua miếng vải trong lòng bàn tay truyền tới, cô ra sức vùng vẫy hai cái thì bị hôn mê hoàn toàn. ๖ۣۜDiễn❀đàn❀๖ۣۜLê❀Quý❀Đôn

Mấy giây ngắn ngủi bị ghi hình lại khiến người xem cảm thấy chấn động.

"Rốt cuộc đối phương là ai vậy, nếu như chỉ là bắt cóc đơn thuần thì chúng ta có thể. . . . . ." Trước tiên có thể báo cảnh sát! Nhiếp Minh Hiên vội vàng nói.

"Đừng nói chuyện với mình." giọng nói Mộ Yến Thần khàn khàn u ám phun ra một câu.

Nhiếp Minh Hiên gần như tức nghẹn! !

Sắc mặt anh xanh mét, mỗi lần khi Mộ Yến Thần bị buộc đến bước đường cùng thì chính là dáng vẻ này, nhưng tình trạng bây giờ lại làm cho anh hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi!"Con mẹ nó chuyện gì xảy ra với cậu vậy, gặp tình huống như thế này tại sao lại không báo cảnh sát? !" Nhiếp Minh Hiên không nhịn được gầm lên.

"Báo cảnh sát?" Anh khát máu cười lạnh, ngoái đầu cứng đờ nhìn chằm chằm Nhiếp Minh Hiên, "Sau đó cung cấp chứng cớ, để cảnh sát đến Mộ gia bắt người?"

"——!" Nhiếp Minh Hiên trừng lớn hai mắt.

Anh không ngu ngốc, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ý tứ của Mộ Yến Thần, nhưng trong đầu vẫn không nhịn được nổ tung như sấm sét, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cậu ta có vẻ mặt này!

Thì ra động thủ với Lan Khê, lại là. . . . . .

"Vậy bây giờ cậu đi đâu vậy?" Nhiếp Minh Hiên vẫn chưa nói hết câu, xe đã đâm đổ mấy cái biển báo giao thông, ma sát với lưới an toàn bên đường rồi rẽ sang một hướng khác, suýt nữa thì anh đâm vào kính chắn gió!

Mẹ nó. . . . . . CácbạntheodõitruyệntạiDĐLQĐ

Bên chỗ ngồi của tài xế người đàn ông anh tuấn bất phàm nắm tay lái, cười lạnh càng sâu, giọng khàn khàn: "Căn bản chiếc xe đâm vào kia cũng không có biển số xe nên sẽ không đi đến đường lớn, có thể đi qua tất cả trạm kiểm tra lại không bị giữ lại thì chỉ có đường này! . . . . . . Mình muốn tìm được cô ấy trước khi bọn hắn động thủ làm gì cô ấy."

Sắc mặt Nhiếp Minh Hiên trắng bệch giữ chặt dây an toàn, kinh ngạc nói: "Làm gì cô ấy? Bọn họ muốn làm gì cô ấy?"

Trong con ngươi Mộ Yến Thần hiện lên tia sáng khát mau, từng chữ lạnh như băng phát ra từ hàm răng: "Mình nói mẹ nó đừng nói chuyện với mình, hiện tại mình muốn giết người!"

Lại là một khúc cua gấp, suýt nữa lục phủ ngũ tạng của Nhiếp Minh Hiên cũng bị nôn ra ngoài, nặng nề thở gấp tiêu hóa câu mà Mộ Yến Thần vừa nói, thế này mới ý thức được cậu ta luôn luôn tỉnh táo là thế vậy mà cũng bị ép buộc đến nói tục.

——"Con không phải làm gì đâu, mẹ không bảo đảm nó còn có thể toàn vẹn quay trở về đâu" .

Toàn vẹn.

Mộ Yến Thần cố gắng đè ép đau nhức trong lòng, không muốn nghĩ tới ý tứ của những lời này, chỉ muốn tìm được cô, hiện tại, ngay lập tức!

CácbạntheodõitruyệntạiDĐLQĐ

Lí trí và bình tĩnh của anh không ép được lo lắng sợ hãi ngập trời trong lòng!

Trên đường Nhiếp Minh Hiên gọi điện thoại, tìm tất cả những người có thể giúp đỡ được, trong thành phố chặn được không ít chiếc xe không mang biển số, mặc dù biết hi vọng rất mong manh, nhưng thành phố C xe không có biển số xe rất nhiều nên cơ bản không cách nào tìm được chính xác, nhưng anh vẫn rất lo lắng gào thét bắt đối phương cố gắng đi tìm! Anh biết tình hình Mộ gia dang rất cứng ngắc, ông cụ Mộ gặp chuyện không may nên không thể xảy ra chuyện gì, nhưng thật sự anh không nghĩ tới, lại ồn ào nghiêm trọng như thế này.

—— cô ấy mới chỉ là cô bé mà thôi, vậy mà Mạc Như Khanh lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy với cô!!!

"Xe. . . . . ." Nhiếp Minh Hiên chợt nhỏ giọng hô lên, con ngươi nheo lại, níu cánh tay Mộ Yến Thần lại, "Yến Thần, chiếc xe kia ở phía trước!"

Chiếc xe vừa xuất hiện trên màn hình giám sát, giờ phút này đang chạy ở bên đường.

Ánh mắt Mộ Yến Thần trầm tĩnh, điều chỉnh phương hướng quay lại, tốc độ lên đến mức cao nhất,

Nhanh như chớp đi tới phía trước——

"Trời. . . . . ." Nhiếp Minh Hiên cau mày, không nhịn được giữ anh lại, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả, Yến Thần!"

Anh đã không ngăn cản kịp rồi, chỉ nghe "Phanh!" một tiếng, đầu xe đã hung hăng đâm vào đuôi chiếc xe kia, ở trên đoạn đường hoang vắng, chiếc xe kia suýt nữa phá tan chào chắn bên đường rơi xuống bên dưới.

Va chạm cực kì mạnh khiến Nhiếp Minh Hiên có cảm giác sắp bị đâm chết, mặt đen lại kiềm chế chóng mặt, không nhịn được rống anh: "trước tiên cậu đừng có xúc động, có thể Lan Khê đang ở bên trong!"

Gân xanh nổi lên trên trán Mộ Yến Thần không hề biến mất, sát khí trong con ngươi đỏ rực bị lý trí đè ép xuống một chút, nhanh chóng vượt qua rồi chặn chiếc xe ở trước mặt lại! Thật may là chiếc xe kia kịp thời phanh lại, nếu không thì sẽ hung hăng đâm vào!

Nhiếp Minh Hiên bị lắc lư suýt nữa thì nôn ra, chỉ cảm thấy trận đua xe này khiến tinh thần mạo hiểm của cả cuộc đời này đã tiêu hao hết.

Còn chưa kịp phản ứng, Mộ Yến Thần đã mở cửa xuống xe!

". . . . . . !" Nhiếp Minh Hiên khiếp sợ trợn to hai mắt, sau đó cũng nhanh chóng cởi dây an toàn ra đồng thời nhìn vào kính xe phía sau, tên khốn kiếp này, căn bản cậu ta cũng không rõ ràng bọn bắt cóc người ben kia của có mang vũ khí hay mà trực tiếp đi đến như thế, như vậy sao được? !

Nhưng khi anh xuống xe, đã thấy mọi người tàn nhẫn đánh nhau rồi!

Trong gió lạnh khắc nghiệt xen lẫn tuyết, nét mặt của Mộ Yến Thần giống như khát máu nhìn đối phương có ba người lần tượt từ trên xe bước xuống, cuộc chiến tàn nhẫn đẫm máu tanh, trong nháy mắt tuyết đọng trên đường tung tóe loang lổ vết máu.

Cả người Mộ Yến Thần siết chặt, một phát đá xoáy hung ác về phía sau khiến người cuối cùng nằm xuống, ngón tay thon dài sửa sang lại cổ áo, tiến lên mở cửa xe của bọn họ ra, sau đó nhìn vào, lại chỉ thấy trống không, không thấy người đâu.

"Lan Khê đâu?" bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh quay tới, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.

Ánh mắt Nhiếp Minh Hiên căng thẳng: "Yến Thần!"

Mấy người đàn ông kính được huấn luyện nghiêm chỉnh đang đeo kính đều bị đánh bại, ánh mắt trở nên ác độc, trong đó có một người lấy ra một con dao găm trong thùng đồ phía sau đâm về phía anh, còn chưa đâm tới đã bị Mộ Yến Thần bắt được cổ tay, tàn nhẫn vặn về phía sau, sau đó đầu gối huých xuống thật mạnh khiến cho hắn ta quỳ rạp trên mặt tuyết, đạp xuống lưng của hắn "huỵch huỵch!" Va chạm xuống mặt tuyết một phát, sau đó dao găm lạnh như băng chạm qua sợi tóc rồi bị đẩy vào cổ hắn, Mộ Yến Thần một lần nữa lạnh giọng hỏi: "Lan Khê đâu?"

"Khụ. . . . . ." Tên đàn ông bị đè gắt gao trên đất ho khan ra một ngụm máu tươi, nói giọng khàn khàn, "Không biết. . . . . . Nử đường chúng tôi đổi xe. . . . . . Không phải chúng tôi bắt cóc . . . . . ."

"Vậy bọn họ mang cô ấy đi đâu rồi?" Ánh mắt anh càng lạnh hơn.

"Chúng tôi không biết. . . . . ." Người đàn ông nói xong lại bắt đầu mãnh liệt ho ra máu.

Môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường thẳng, Mộ Yến Thần cầm lưỡi dao nhẹ nhàng di chuyển, chuẩn bị cắt xuống: "Thế để tao cho mày biết nhé?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio