"Mộ tiên sinh!"
Trong tiếng gọi đó, mang theo vài phần hốt hoảng!
Mộ Yến Thần chậm rãi dựa vào ghế salon, mệt mỏi nhắm mắt lại, ngón tay dài nhẹ nhàng xoa trán, nhưng sau khi người đàn ông kia đến nói nhỏ vào tai anh mấy câu, thì ánh mắt lạnh lùng của anh đột nhiên mở ra! Rất đáng sợ, y như một con quỷ vậy, gương mặt tuấn tú đột nhiên biến trắng! Cả người cứng đờ.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Giọng nói của anh khô khốc, khó khăn hỏi.
"Một tiếng trước." Trên trán người đàn ông toát mồ hôi lạnh, chận lại nói: "William tiên sinh canh giữ ở nơi đó nói ngài không phải lo lắng, chỉ muốn thông báo cho ngài một tiếng, chuyện này anh ta có thể giải quyết được."
Giải quyết?
Nụ cười lạnh im lặng nở rộ ở khóe miệng, Mộ Yến Thần lật người, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi sải bước đi ra bên ngoài, lạnh giọng ra lệnh: "Chuẩn bị máy bay xong chưa?"
"Đã có đường bay riêng, lúc nào cũng có thể đi được!" Một người đàn ông mặc đồng phục màu đen đuổi theo phía sau nói.
"Lấy máy bay trực thăng đi, như vậy sẽ nhanh hơn." Anh hời hợt nói, trong mắt đầy sát khí lại dẫn theo mùi máu tanh.
Mà ở trong phòng khách, Tô Nhiễm hai mắt đầy khiếp sợ, không biết rốt cuộc anh gặp chuyện gì, lại gấp gáp đến như vậy.
Quản gia cuống quít chạy đến mở cửa cho bọn họ.
Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn bóng lưng của quản gia, phản ứng này là do vừa rồi bị sốc và tức giận mà hình thành, mới nhận thấy được mình vừa mới làm gì, anh chậm rãi xoay người lại nhìn Tô Nhiễm, nói giọng khàn khàn: "Hôm nay, tôi đến thăm hỏi vậy thôi, những thứ khác tôi chưa có thời gian để hỏi, chỉ là lần sau, tôi không hy vọng mình sẽ tiếp tục đi tay không về -- Còn nữa..., vừa rồi tôi gọi một tiếng dì là gọi thay cho cô ấy, bà là người thân của cô ấy, bà cũng hy vọng cô ấy sẽ được sống tốt, phải hay không?"
Nói xong, anh lấy tay mở cửa, rồi bước ra ngoài, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi mang theo một tia lạnh lùng như băng biến mất ở cửa!
Một hồi lâu sau Tô Nhiễm vẫn còn cảm thấy tức giận.
Đợi sau khi Mộ Yến Thần đi thì trên gương mặt tái nhợt của bà mới hiện có lại chút máu, nhưng tay vẫn còn đang run run. Sự thật đã bị chôn giấu suốt hai mươi năm nay, đột nhiên bây giờ bị moi ra, hơn nữa còn bị một lý do vô cùng hoang đường mà lôi ra ngoài nữa!! Bà thật sự không cam lòng....
Nhưng Lan Khê.....
Lan Khê thì sao? Chẳng lẽ nó cũng muốn biết thân thế thật sự của mình, là do -- muốn ở cùng một chỗ với tên đàn ông chói mắt này? Bọn họ.... Thật sự yêu nhau đến vậy?!!
Không, không được.
Cái ý nghĩ này vừa hiện lên liền bị Tô Nhiễm bóp chết ngay! Lại không nói đến chuyện này hoang đường đến cỡ nào, bà căn bản cũng không tin tưởng đến cuối cùng bọn họ có thể ở cùng nhau! Còn có chị của bà....Chuyện này nếu thật sự bị moi ra, Mộ gia cùng Tô gia đều sẽ bị hủy diệt!! Danh dự của chị, còn có thân phận quân nhân đặc thù của Mộ Minh Thăng nữa, chắc chắn sẽ vì chuyện này mà hổ thẹn!!
Bà tuyệt đối không thể làm như vậy!
Gió lớn không ngừng gào thét ở bên tai.
"Tình hình bây giờ như thế nào?" Trên ghế sau sắc mặt của Mộ Yến Thần lạnh đến cực điểm, môi mỏng chậm rãi nhả ra mấy chữ, tay nắm chặt thành quyền không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Người đàn ông phía trước ngớ ngẩn, mở miệng đáp: "William tiên sinh vừa điện thoại chỉ nói tin tức này đả kích rất lớn đến Mộ tiểu thư, bọn họ không ngừng tranh chấp ở tổng bộ, không đến một tiếng đã thanh minh trước truyền thông, cho nên bây giờ tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía chúng ta, Mộ tiểu thư cũng rất khổ sở..."
"Tôi hỏi cậu tình huống như thế nào!!" Anh thô bạo khiển trách, con ngươi giống như lưỡi kiếm sắc bén có thể đâm thủng người!
Tay cầm lái của người đàn ông run lên một cái, sắc mặt trắng nhợt, trên trán rỉ ra mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Nhan tiểu thư và người ở khách sạn cũng có gặp qua, cũng có thể bí mật an bài mọi chuyện, chỉ là chúng tôi cũng không biết cô ấy đang muốn làm cái gì, nhưng William tiên sinh vẫn luôn theo chỉ thị của ngài dừng lại ở Los Angeles..."
Thật ra phía sau vẫn còn một câu nữa là "Cho nên cũng sẽ không có chuyện gì không may", nhưng bây giờ có cho anh một trăm cái lá gan anh cũng không dám nói.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần giống y như một thanh kiếm, ánh lạnh phát ra bốn phía.
A....
Gió lớn không ngừng gào thét ở bên tai.
"Tình hình bây giờ như thế nào?" Trên ghế sau sắc mặt của Mộ Yến Thần lạnh đến cực điểm, môi mỏng chậm rãi nhã ra mấy chữ, tay nắm chặt thành quyền không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Người đàn ông phía trước ngớ ngẩn, mở miệng đáp: " William tiên sinh vừa điện thoại chỉ nói tin tức này đả kích rất lớn đến Mộ tiểu thư, bọn họ không ngừng tranh chấp ở tổng bộ, không đến một tiếng đã thanh minh trước truyền thông, cho nên bây giờ tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía chúng ta, Mộ tiểu thư cũng rất khổ sở. . . . . ."
"Tôi hỏi cậu tình huống như thế nào! !" Anh thô bạo khiển trách, con ngươi giống như lưỡi kiếm sắc bén có thể đâm thủng người!
Tay cầm lái của người đàn ông run lên một cái, sắc mặt trắng nhợt, trên trán rỉ ra mồ hôi , cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Nhan tiểu thư và người ở khách sạn cũng có gặp qua, cũng có thể bí mật an bài mọi chuyện, chỉ là chúng tôi cũng không biết cô ấy đang muốn làm cái gì, nhưng William tiên sinh vẫn luôn theo chỉ thị của ngài dừng lại ở Los Angeles. . . . . ."
Thật ra phía sau vẫn còn một câu nữa là "Cho nên cũng sẽ không có chuyện gì không may" , nhưng bây giờ có cho anh một trăm cái lá gan anh cũng không dám nói.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần giống y như một thanh kiếm, ánh lạnh phát ra bốn phía.
A. . . . . .
Thật ra thì anh đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra chuyện ở thành phố A, chỉ là không nghĩ tới sẽ như ngay cả trợ lý đi theo anh suốt mười năm nay cũng kinh ngạc vì anh ta vì chuyện riêng mà bị bắt đến đây, có thể thấy được Lan Khê có vị trí rất lớn, nhưng sau khi đi theo William mới thật sự phát hiện, Mộ Yến Thần lại có thể dự đoán chuẩn đến như vậy.
Giờ phút này ở Los Angeles, chuyện đã xảy ra giống như một cơn biến động bình thường.
Mộ Yến Thần lạnh lùng mím môi không nói lời nào, trong đầu tràn ngập bóng dáng của Lan Khê.
Anh thừa nhận, thừa nhận tất cả những sơ sót này là do anh quá mức tự tin, trong đầu anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chỉ cầu cô không sao, anh không cho phép cô chịu bất cứ sự tổn thương nào!!
Điện thoại di động ở trong túi run lên.
Mộ Yến Thần dừng một chút mới bắt máy, bên trong phát ra giọng nói trầm tĩnh đầy lạnh lùng của William, sau khi Mộ Yến Thần nghe xong, tất cả lý trí trong nháy mắt đều mất hết.....
.......
Los Angeles.
Trong đại sảnh lộng lẫy của khách sạn, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám người mặc đồ đen, sắc mặt lạnh lùng không tốt, bảo an đi đến thì bị sự lạnh lùng đó làm cho hoảng sợ, không khí khắc nghiệt tràn ngập cả khách sạn.
Không một ai biết tầng trên đã xảy ra chuyện gì.
Quản lý khách sạn sắc mặt khó coi chạy đến có người lạnh nhạt giải thích gì đó, quản lý khách sạn giận đến giơ chân, đang nổi nóng thì một đoàn người bước vào.
Đám người mặc đồ đen đột nhiên nghiêm nghị, tròng mắt cung kính kêu lên một tiếng: "Mộ tổng."
Một tiếng này làm cho lòng người hoang mang, bởi vì đi theo Mộ Yến Thần nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy hận ý của anh ta nhiều đến như vậy, sắc mặt cũng xanh mét đến đáng sợ, một cơn gió lạnh thổi qua, quản lý khách sạn muốn tiến lên tiếp tục gọi, liền bị người khác vội vàng ngăn lại --
"Không phải cửa bị đập bể sao? Bồi thường là được phải không? Ông còn có cái gì không hài lòng?"
"Đây không phải là vấn đề bồi thường! Chúng tôi muốn bảo đảm cả khách trong khách sạn cũng được an toàn!!"
"An toàn?" Người nọ cười nhạo một tiếng, "Nhân viên của các người táy máy tay chân trong đồ ăn mà cũng gọi là an toàn? Ông trước đừng kích động, đợi đến lúc Mộ tổng xử lý xong chuyện tự nhiên sẽ tính món nợ này với ông......"
"Đồ ăn của chúng tôi sao có thể có vấn đề?!!"
Bỏ lại tiếng xì xầm ngoài sau, Mộ Yến Thần đi thẳng vào thang máy, bên trong hiện lên gương mặt giống như Đại La Sát của anh, cánh tay dài nhấn nút đóng cửa, sau đó lạnh lùng nói một câu: "Đi ra ngoài."
Anh lệnh cho người đi ở phía sau, để cho bọn họ đi ra ngoài.
Sắc mặt mấy hộ vệ ở phía sau thoáng biến sắc, không hiểu anh đang nghĩ gì nhưng vẫn không dám làm trái lệnh mà đi ra, chỉ thấy cửa thang máy chậm rãi khép lại, người đàn ông ở bên trong mang theo một loại sát khí trên người.
Chuyện này, không liên quan đến kẻ nào, chính anh sẽ giải quyết nó.
Ở lầu trên, sắc mặt William căng thẳng, thấy Mộ Yến Thần từ trong thang máy đi ra thì sắc mặt càng khó coi hơn, hít sâu một hơi mới dám đi lên trước.
"Tôi vừa mới đạp cửa, chẳng qua tôi thật sự không trông thấy --" William vội vàng tiến lên giải thích một câu, chỉ cảm thấy đôi môi khô khốc, mồ hôi đầy trán, nhìn Mộ Yến Thần sát khí tràn đầy mặt, đành phải chuyển đổi cách nói, "Được rồi, thật ra thì tôi thấy được, chỉ là....Mộ tiểu thư cũng không quá thua thiệt, ít nhất tôi thấy được chính là như vậy......"
Ánh mắt của Mộ Yến Thần lạnh đến đóng băng, không thèm nghe những gì anh ta nói, trực tiếp mở cửa đi vào, "Rầm!" một tiếng đóng cửa lại.
Anh tới chậm, nên không tận mắt chững kiến cảnh kia.
Cũng tốt.
Nếu quả thật bị anh nhìn thấy, anh không biết, mình sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Trong phòng, trên giường lớn, không có bất kì ai. Ngược lại, cửa phòng tắm nửa mở nửa đóng, bên trong tràn đầy tiếng nước chảy, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần cương cứng, đi tới nhẹ nhàng đẩy cửa ra --
Tình cảnh bên trong, làm cho máu trong người anh dâng trào, huyết khí xông đỉnh.
Bóng dáng kiều xụi lơ trên mặt đất, tay lao lực đưa tới, run rẩy mở lớn nước hơn, mặt tuyệt vọng không ngừng xả nước, muốn dùng nước để thức tỉnh mình, cả người cô có những vết phòng, nhìn cũng biết là cô đã liều mạng xả nước
Lúc đó là giữa thu, nước lạnh thấu xương, đông lạnh đến tận xương tủy.
Trong mắt Mộ Yến Thần tràn đầy đau đớn! Cảnh tượng đó giống như một con dao, hung hăng đâm vào trong ngực, đau nhói tim và mắt của anh!
Môi mỏng trắng bệch như tờ giấy, anh đi đón ôm cô từ trên mặt đất lên, tay đụng vào dòng nước lạnh thấu xương! Lấy tay tắt nước đi, mê mang nhìn cô, ôm cô ra khỏi phòng tắm!
Lấy cái khăn tắm thật to lau khô cơ thể ướt át của cô, mở máy sưởi đến mức tối đa, Mộ Yến Thần vừa làm vừa run, con ngươi lạnh đến đóng băng, sau một hồi lâu mới phát hiện cô ở trong mơ màng khiếp sợ nhìn anh, khàn giọng kêu lên: "Mộ Yến Thần?"