Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

chương 217: một đêm đầy kích thích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lan Khê còn chưa kịp phản ứng kịp, chân vì hỏang hốt mà đứng không vững, ngã xuống giường!

". . . . . ." Một tiếng ừm kèm theo lạnh lẽo kéo đến, bốn phía tràn ra khí nóng từ máy điều hòa, rất là thoải mái, Lan Khê cảm thấy dễ chịu, cô híp mắt lại, sau một hồi lâu hoảng hốt mở ra, thấy Mộ Yến Thần đang cởi tây trang móc lên giá.

Bữa ăn tối anh cũng không ăn gì nhiều, chỉ ăn một chút đồ ăn lỏng, nhưng dạ dày vẫn có chút khó chịu.

Anh nhíu mày lại, Mộ Yến Thần mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, bên trong ngoại trừ vật dụng "Thân thiết" mà khách sạn chuẩn bị ra thì không có gì nữa.

Môi mỏng lạnh lùng mân thành một tuyến, Mộ Yến Thần lại chậm rãi nghiêm mặt, đi tới ngồi xuống sô pha.

Lan Khê lại cảm thấy anh có chút không đúng.

Giày cao gót quá khó đi, cô đá văng nó ra, mang một đôi dép bong đi tới, đi cà nhắc cẩn thận từng li từng tí tới cạnh ghế sofa ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Ngón tay thon dài xoa mi tâm, anh từ từ mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy cô.

Bàn tay vuốt ve khuôn mặt của cô, nói thật nhỏ: "Không có sao."

Sắc mặt anh có chút tái nhợt, khóe miệng hơi mím lại, bốn năm trước, mỗi lần cô đi tới công ty tìm anh, nhìn thất anh ở trong phòng làm việc, thường thường đều là vẻ mặt như vậy.

Trong mắt xẹt qua một tia sáng, Lan Khê đột nhiên hiểu ra!

Ánh mắt run rẩy, tay của cô nhẹ nhàng chạm tới chỗ dạ dày của anh: "Dạ dày của anh khó chịu hả?"

Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím môi, không nói gì.

Lan Khê hốt hoảng quét mắt bốn phía: "Khách sạn này không có thuốc sao? Vậy là anh không có mang theo thuốc sao? Em nhớ lần trước tới Los Angeles, trong rương hành lí của anh có thuốc bao tử, em đi tìm giúp anh. . . . . ."

Cô vừa nói xong liền đứng dậy, nhưng lại đột nhiên bị nắm lại, làm cô đứng không vững, thét một tiếng kinh hãi té xuống người người đàn ông đang ngồi trên sô pha! ! Lan Khê sợ tới mức nắm chặt bả vai của anh! !

"Đừng đi tìm. Anh không mang." ANh đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh có thể nghe được hơi thở của cô, chậm rãi nhấn rõ từng chữ.

Mặt Lan Khê khẽ đỏ lên, bị tư thế thân mật như vậy làm cho đầu óc choáng váng : "Tại sao? Không phải bình thường anh đều mang theo sao?"

Khóe miệng của Mộ Yến Thần nâng lên nụ cười nhạt .

"Em quên anh đã từng nói sẽ không uống mấy loại thuốc đó nữa sao, điều trị vài năm có lẽ sẽ tốt lên." Cọ lên trán của cô, anh thấp giọng nói, trong lồng ngực cảm thấy ấm áp.

Lan khê đau xót!

Đầu óc cô nhất thời thanh tỉnh một chút, chịu đựng chua xót hỏi: "Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em"

—— Anh nói qua, sẽ nói cho cô biết .

Mộ Yến Thần nhìn cô, giống như ngôi sao sáng trên trời, sau đó chậm chạp gật đầu một cái, sửa tư thế của cô lại sao cho thỏai mái nhất, ngón tay dài dịu dàng vùi sâu vào bên trong mái tóc mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp từ tính bắt đầu chậm rãi vang lên.

Bốn năm trước. . . . . .

Lan Khê lắng nghe, sau khi nghe được liền bắt đầu kinh ngạc.

Tay chống lên trên ngực anh , "ANh nói cô ta gây nhau với người nhà rồi chạy đến Mĩ sao?" Cẩn thận suy nghĩ một chút, những chuyện của bốn năm, Lan Khê hoảng hốt gật đầu một cái, "Em nhớ rồi, khi đó Nhiếp Minh Hiên có nói qua, ba cô ta hy vọng cô ta có thể an phận làm việc phận bộ phận an toàn, an bài cho con gái một chức vụ cao mà công việc lại đơn giản, nhưng cô ta lại không chịu."

Mộ Yến Thần cũng không đáp lời, trên trán lộ ra một tia lạnh lùng lạnh nhạt, làm như không quan tâm.

Đáy mắt Lan Khê có một tí sáp tính: "Cô ấy quyết liệt cãi nhau với người nhà, là vì muốn đi tìm anh?"

Những chuyện này, Mộ Yến Thần thật cũng không muốn nói ra.

Nhất là nói cho cô biết, chuyện như vậy anh thật sự không muốn chút nào.

"Tiền cô ta mua vé bay đến Mĩ cũng là tiền mượn , nghe nói là bị người nhà đóng băng tài khoản, chỉ sống nhờ số tiền để dành trong mấy năm của mình, " Mộ Yến Thần tựa vào trên ghế sa lon lạnh lùng nói], nhắm mắt, ngón tay xoa mi tâm dáng vẻ rất không thoải mái, "Khi đó cũng không biết địa chỉ cụ thể ở Mĩ của anh, nên chịu không ít cực khổ, còn bị người ta cướp hết tài sản, không có việc gì tốt đẹp. . . . . . Nghe nói cô ta ở Mĩ có liên lạc với bạn học, có thể giúp đỡ cô ta, chỉ là cô ta có chết cũng không chịu, có lẽ cũng chỉ vì muốn ép anh xuất hiện."

Trong mắt Lan Khê thoáng qua một tia đồng tình.

Cô không thể không hiểu cảm giác này, cô có thể đồng cảm với việc này. Một cô gái kêu ngạo, gia đình quyền quý như vậy lại vì một người đàn ông mà biến mình trở nên chật vật như vậy, chỉ để đổi lấy một cái nhìn của anh, loại dũng khí này, không phải ai cũng có thể có được .

—— Nếu như cô không ở bên cạnh anh trong những năm tháng đó, thì khi cô gái này xuất hiện, anh sẽ tiếp nhận, cũng là chuyện đương nhiên ?

Trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ khiến Lan Khê đau nhứt.

Sao cô lại có thể nghĩ như vậy

". . . . . . Cho nên sau đó anh mới để cô ta đến công ty làm việc?" Lan Khê khàn khàn giọng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua một loại cảm xúc không rõ ràng, "Em nghe những nhân viên trong công ty ở trong nước của anh nói, cô ta dựa vào năng lực của mình để bò từ tầng thấp nhất lên chức vụ này, anh không hề giúp cô ta một chút nào. Cô ta không gặp anh trong suốt một năm, sau đó bò được lên chức vụ quản lý mới có thể thường xuyên ra vào phòng tổng bộ, mỗi tuần cũng tham gia những hội nghị cần thiết, phải hay không?"

Mộ Yến Thần ngước mắt, bốn mắt chạm nhau.

Trong lòng Lan Khê run lên!

Đèn trong phòng khách sạn chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trong vắt của cô, thế nhưng lúc này lại đỏ lên, rũ xuống bỏ quamột bên.

Cô đột nhiên cảm thấy tình yêu thật sự không công bằng, bỏ ra thì nhiều mà thu hoạch thì ít, nhưng nó vẫn cứ cố không bình đẳng như vậy, cho nên mới có nhiều người vì nó mà bị bị thương. Nếu so với Nhan Mục Nhiễm, mình đã làm được gì cho anh?

—— Mộ Lan Khê, mày cũng từng cho anh ấy cái gì chưa?

—— Mày có đủ động lực để bất chấp mọi thứ mà yêu anh không?

Nếu như không có, như vậy sao mày lại có thể hưởng thụ tình yêu của anh ấy?

Một bàn tay to đưa tới nhẹ nhàng xoa mặt của cô, thấp giọng nói ở bên tai cô: "Hối hận vì nghe anh nói những thứ này?"

Lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như trước.

Lan Khê chua xót, vịn bờ vai của anh, nhẹ nhàng rúc vào trong ngực của anh.

"Cô ta thật sự rất thích anh, anh xác định anh không muốn qua lại với cô ta sao?" Cô chon mặt vào trong cổ của anh khàn giọng hỏi.

Sắc mặt của Mộ Yến Thần lạnh nhạt, khẽ vuốt tóc cô: "Nếu như không có anh ở đây, chẳng lẽ em sẽ chấp nhận Kiều Khải Dương?"

Lan Khê nhất thời cắn môi ——

Người đàn ông này, lại đang dùng vấn đề để trả lời vấn đề!

Nhưng cô nghe xong lại có chút suy tư, cau mày uất ức lắc đầu: "Em không biết, mà em cũng không thích anh ấy."

Ánh mắt của Mộ Yến Thần thâm khẽ run lên, cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng dán lên mái tóc của nàng chậm rãi vuốt ve, khàn khàn nói: ". . . . . . Anh cũng vậy."

Trong lòng Lan Khê lại đau, anh mắt u oán ngước lên: "Không đúng, anh nhất định đã từng dao động qua, nếu không thì làm sao anh có thể nói với cô ta rằng ‘ không bằng chúng ta ở chung một chỗ’?"

Cô đoán được sẽ không có lỗi, chính là như vậy.

Bất cứ người nào đối mặt với loại tình cảm mãnh liệt như vậy mà không phải ứng lại chứ, ai có thể máu lạnh vô tình trong suốt bốn năm qua được? Mộ Yến Thần không phải thần, nhất định cũng từng bị tình cảm đó làm cho cảm động, cho nên mới làm cho Nhan Mục Nhiễm càng thêm hiểu lầm.

Nụ cười lạnh nổi lên khóe miệng, lại rất mau tản đi, Mộ Yến Thần yên lặng không nói.

Nhưng cô vẫn còn ởđang chờ câu trả lời của anh.

Cảm nghĩ về bốn năm qua, rất cô đơn, rất lạnh lẽo, lạnh đến tận trong xương, Mộ Yến Thần không muốn nhớ lại chút nào.

Nhắm mắt, trong đầu thoáng qua buổi sang bốn năm trước, lúc rời khỏi thành phố C, lúc mở mắt ra anh tưởng như mình đã trải qua mấy kiếp.

"Lan Khê. Em có biết lúc anh quay lại Los Angeles vào bốn năm trước, là mang tâm tình gì không?" Rốt cuộc anh cũng mở miệng, chậm rãi hỏi cô.

Hơi thở của Lan Khê khẽ căng thẳng, anh mắt lộ ra vẻ đau thương .

Ánh mắt của anh vẫn thâm thúy, ẩn núp ỡ bên trong là biết bao nhiêu cảm xúc bị đè nén, anh bình tĩnh giống như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng đáy hồ đau thương lại không có ai nhìn thấy được.

Môi mỏng của anh chậm rãi nhấn rõ từng chữ: "Lúc ấy anh cảm thấy sau một năm, anh lại quẹo một vòng lớn trở về chỗ này, giống như chưa có gì xảy ra, chỉ là tâm tính thiện lương đã mất đi, trở nên vô dụng. Lúc anh rời khỏi nhà họ Mộ, anh lập tức tỉnh táo, anh không thể ngăn em đi, lúc đi em quay đầu lại nhìn một cái —— giống như, đang nói vĩnh biệt với anh."

". . . . . . Lúc ấy anh liền quyết định, cả đời này cũng sẽ không trở lại Trung Quốc nữa."

Nó là một nơi làm cho người ta đau thương.

Nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khóe miệng, vô cùng sáng lạng, anh nói thật nhỏ: "Anh cũng từng bị cô ta làm cho cảm động. . . . . . Ngay lúc anh cảm thấy cả đời này sẽ không thể yêu thương em được nữa."

. . . . . . Đó là năm đầu tiên khi anh quay lại Los Angeles.

Anh luôn làm cho mình bận rộn, cho dù là có mưa tuyết, không khí có lạnh đến thấu xương đến nhường nào, anh vẫn đi qua thành phố này, suốt giờ ngoại trừ lúc ngủ ra thì anh luôn bắt mình phải bận rộn, anh vĩnh viễn cũng không biết ngày nào là ngày nghĩ, những ngày đó đều không khác gì nhau hết.

Sau khi tan việc ngày thứ sáu, Nhan Mục Nhiễm ngồi xe một đoạn đường dài đến tổng bộ, bởi vì nguyên nhân khí hậu nên đoạn đường bị hư nặng hết phân nữa đoạn đường.

Nửa đêm rất lạnh, máy điều hòa không khí trên xe bị hư mất, tất cả hành khách cũng rất lo lắng lúc nửa đêm sẽ bị chết rét ở dọc đường.

Chuyện này truyền tới trong lỗ tai, Mộ Yến Thần nghe xong chỉ nhíu mày.

Anh sai William đi đón cô ta, thuận đường đưa cô ta trở về.

Lúc ấy đã gần đến lễ phục sinh, nên William đương nhiên sẽ không biết Nhan Mục Nhiễm tới đây, xem ra BOSS nhà mình cũng đã sớm quên mất ngày này ở Los Angeles là ngày tết đầy ý nghĩa của Trung Quốc, thậm chí quên mất lễ phục sinh là ngày nghĩ.

Lúc đó anh nói thêm một câu: "Tổng giám đốc Mộ, có lẽ Nhan tiểu thư chỉ muốn đến gặp ngài chứ không có ý gì khác. Cuộc sống ở bên đó đối với một người phụ nữ như cô ấy thật không dễ dàng gì, ở trong thời tiết này mà bắt cô ấy trở về con đường cũ. . . . . . Có chút tàn nhẫn."

Mộ Yến Thần đứng thật lâu, để cho anh ta đi ra ngoài.

Sau nửa đêm, anh một mình lái xe ra ngoài, đón Nhan Mục Nhiễm trở lại.

Dọc theo đường đi, Nhan Mục Nhiễm dĩ nhiên là đầy hưng phấn và không thể tưởng tượng nổi, nhìn sắc mặt lạnh lùng giống y như ngày thường của anh làm cô không dám nói gì, cô theo bản năng nói vài ba câu nhắc anh nên mặc quần áo nhiều một chút ..., lại bị anh lạnh lùng quát "Đừng có nói Tiếng Trung."

Ở Los Angeles mấy năm, anh cự tuyệt trao đổi tiếng Trung với bất kỳ ai.

Nhan Mục Nhiễm rất uất ức, nhưng lại bị thời tiết lạnh lẽo nữa đêm đông cứng lại, không hề phản bác lại nữa, nghe lời dùng tiếng Anh để nói chuyện với anh. Chuyến tàu đêm làm cô mệt mỏi, người phụ nữ bên cạnh từ từ ngủ đi, mơ màng nói "Mộ Yến Thần, em yêu anh, yêu đến khổ cực như vậy" .

Lúc cô tỉnh lại thì đã đến nơi.

Mộ Yến Thần ngay lúc đó mặt không thay đổi nói với cô: "Nhan Mục Nhiễm, không bằng chúng ta ở chung một chỗ?"

Người phụ nử ở trên ghế nhất thời kinh nhạc không nói được lời nào.

—— Không biết là anh đang nghĩ gì?

Có lẽ là do suy nghĩ nhất thời của nh, như là đã tuyệt vọng đến mức tận cùng, tại sao không cho mình một con đường sống?

Mộ Yến Thần, tại sao không đổi người ở bên cạnh, dù là thử nhìn một chút cũng tốt?

Chỉ là như một ý tưởng nhất thời nảy ra, nên chỉ duy trì không tới một giây.

Bên ngoài bóng đêm mịt mờ, tuyết chất thành đống, anh hơi cong môi khàn khàn nói: "Tôi giỡn thôi. Cô cứ xem như không nghe thấy."

Lúc đó, xúc cảnh nên sinh tình, anh nhớ chỗ bên cạnh tài xế chỉ có một người duy nhất được ngồi, những thứ khác, đổi ai cũng không được.

Có vài người chính là rất bá đạo, rõ ràng chỉ là một người đi ngang qua cuộc đời mình, lại cứ cố gắng để lại một dấu ấn, cả đời cũng không mất đi được.

—— Cho nên có thể như thế nào đây?

Một đời một kiếp. Sống cô độc mãi mãi sao.

Lại có thể thế nào.

Màn đêm tĩnh lặng , những đoạn hồi ức đứt quãng, lời nói cũng đứt quãng. Chỉ là nhìn sắc mặt người ở trong ngực càng ngày càng ảm đạm bi ai, anh lại càng nói nhẹ nhàng hơn, cuối cùng không còn chút âm thanh nào nữa.

Mộ Yến Thần khẽ đau lòng, ôm lấy mặt cô hôn một cái , thật thấp giọng hỏi: "Thế nào? . . . . . . Không phải em muốn nghe sao?"

Lan Khê chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.

Ấm áp cùng chua xót cùng một lúc dồn lên mũi, cả người khẽ run, nói không ra lời.

Cô cũng từng cảm thấy mình sống rất khổ, nhất là sau khi vào đại học, cô lại phát hiện mình có thai hai tháng, mang thai lúc tuổi, sự thật đó đủ để cho cả thế giới của cô long trời lở đất.

Nhưng cô vẫn không hề khổ sở đến mức này.

Bởi vì trong lòng có hận, có oán, lúc nhớ tới anh thì có thể lấy anh để trút giận, ép buộc mình không được nghĩ đến nữa, so với duy trì sự nhớ thương thì thoải mái hơn nhiều.

"Vậy tại sao anh lại không thử. . . . . ." Cô khàn giọng hỏi.

"Ở Los Angeles bốn năm, hai người có nhiều thời gian, nếu như cô ta tiếp tục tiến tới mà anh vẫn thờ ơ, làm sao có thể ngươi chỉ nói qua lần thứ nhất coi nthì sao anh có thể nói lần thứ nhất được? Cho tới bây giờ, chẳng lẽ anh không nghĩ nếu ở cùng cô ta thì sẽ tốt hơn sao?"

Mộ Yến Thần nhìn cô, nhàn nhạt mím môi.

Vỗ vỗ cái ót của cô, anh nói thật nhỏ: "Bởi vì có một số việc không đơn giản như em nghĩ. Nhất là người phụ nữ này, về sau em sẽ biết đến tột cùng cô ta đã làm những gì."

Cô quá đơn thuần.

Có đôi khi anh không muốn cô cứ mãi đơn thuần như vậy, nhưng lại cố tình thích cô ở điểm này.

Năm thứ hai, lúc ở trên máy bay vô ý gặp tên bác sĩ kia, đã làm cho tất cả chân tướng được phơi bày ra, anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ lại.

Anh lại không hề phát hiện, tất cả những việc mà anh đã phải chịu đựng ở thành phố C, là, cho trái tim anh đau đến rỉ máu, lại là do một tay cô ta bày ra. Mà lại cũng vì sự thật đó, mà người anh yêu thương đã gặp phải chuyện kinh khủng, tình yêu của bọn họ cũng vì vậy mà sụp đỗ.

Cõi đời này, làm sao lại có người chỉ vì lợi ích cá nhân, ngay cả những việc đen tối như vậy cũng có thể làm.

Những chuyện này, anh lại không muốn cho Lan Khê biết.

Giống như sự kiện lúc tốt nghiệp trung học kia, cô có chết cũng không nghĩ đến màn kịch này được tạo ra chỉ vì lòng ghen tị, anh lại không muốn cô biết, thế giới này đen tối đến mức nào.

Tình cảm của cô là bị người ta cố ý phá, tiền đồ cũng bị người ta ác ý phá hủy, thậm chí ngay cả thân thế cũng bởi vì nguyên nhân không giải thích được mà bị giấu giếm đến ngày hôm nay.

Lan Khê không hiểu.

Mộ Yến Thần cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhớ lại những chuyện tronh quá khứ, thì dạ dày anh lại bắt đầu khó chịu, anh nhíu mày, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô, giống như sợ làm cho cô đau.

"Mộ Yến Thần, mặc dù em vẫn chưa rõ, em cũng không hiểu tại sao anh không bỏ được em, lúc ấy tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy. . . . . . Nhưng là mà em cảm nhận được, em vẫn còn rất thích anh." Lan Khê khàn giọng nói.

Đoạn tình cảm đầu xúc động vẫn còn ở trong lòng, lấn áp tất cả những việc không rõ ràng trong quá khứ.

Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, Lan Khê nhẹ nhàng ôm lấy mặt của anh, hôn lên.

Nụ hôn trẻ trung, đầy trằn trọc, nước mắt nóng bỏng cũng dọc theo đường vòng cung chảy xuống, cơ thể to lớn của Mộ Yến Thần cứng đờ, một hồi lâu sau ánh mắt trở nên rất phức tạp, kéo hông của cô tới để hôn sâu hơn nữa.

Bóng đêm mê loạn.

Anh ôm cô lên , không chịu rời khỏi môi của cô, vẫn kịch liệt chiếm đóng như cũ. Quấn lấy, ở trong phòng, trong bầu không khí rực lửa ôm cô đi lại giường, ép cô xuống giường. Lan Khê run rẩy quấn lên cổ của anh, Mộ Yến Thần lại lấy hai tay của cô vặn bung ra đặt lên đỉnh đầu, cúi đầu hôn lên cái cổ nhạy cảm của cô, một bàn tay khác lần mò đi xuống, từ từ chui vào nơi mềm mại phía dưới áo của cô, vừa bắt đầu liền kịch liệt như vậy. Làm cho toàn thân cô khẽ run rẩy.

"Quần áo em vừa mới tahy. . . . . . Vẫn còn ở trong phòng em. . . . . ." khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê nóng bỏng, ánh mắt mê ly, giọng nói mê đầy mê hoặc mà thì thầm.

Tay Mộ Yến Thần đã chui vào nơi cấm kỵ , khẽ chạm vào thử dò xét, true trọc nơi ướt át của cô, vẽ ra tất cả nhiệt tình của cô, ngón tay dài đâm thẳng vào trong, cô khép chặt hai đùi lại, nhưng lại bị chân dài của anh tách rangón tay anh nhẹ nhàng ra vào trong tiếng ngâm nga kiều mị!

Người trong ngực căng thẳng run rẩy, run rẩy đến không thành dáng vẻ.

Khóe mắt vẫn còn lưu lại giọt nước mắt, Mộ Yến Thần buông hai tay của cô ra, mặc cho cô xụi lơ nằm dưới thân mình yêu thương ôm lấy cô, liếm những giọt nước mắt còn sót lại ở trên mặt cô, sau đó nụ hôn nóng bỏng theo gò má lần xuống, ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô! Ôm lấy thân thể đang quấn lấy lưng của anh, lòng bàn tay đẩy ngực ra, bá đạo bóp nắn nơi mềm mại của cô, dùng sức bóp vừa phải, sau nó cố ý bóp mạnh một cái làm cho Lan Khê run rẩy, những tiếng nức nở tràn ra khỏi môi.

Mùi vị sắc tình cực kỳ rõ ràng, kích thích đến mức làm cho Lan Khê không thể thở nỗi.

Ngón tay dài đâm vào càng lúc càng nhanh, có tiếng chậc chậc, kích thích mãnh liệt cuồn cuộn kéo tới, làm cho người ta muốn lên tiếng thét chói tai, Lan Khê muốn khép hai chân lại nhưng làm thế nào cũng không làm không được, mủi chân cũng thẳng băng ngăn cản sự mãnh liệt kia. An ủi, mái tóc óng mượt xõ dài trên drap giường, mị hoặc, xinh đẹp.

Tiếng rên của cô càng kuc càng lớn, suýt nữa thì bật khóc lên.

Cảm thấy sự co rút ở bên trong , Mộ Yến Thần nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt cô, hôn môi của cô, đem những tiếng ngâm nga của cô nuốt vào bụng, ngón tay giữa đột nhiên tăng tốc làm cô sướng điên lên. Máu như dồn hết vào nơi mẫn cảm đó, một tiếng buồn buồn thét chói tai. Môi lưỡi không ngừng dây dưa lúc tràn ra, Mộ Yến Thần ngăn âm thanh của cô lại, cảm thấy cô ra sức rút vào ngực mình. Co giật , ngón tay trắng bệch bấm thật sâu vào trong da thịt của anh, nở rộ vô cùng xinh đẹp.

Một giọt nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt rơi xuống, không có vào sợi tóc trên mặt.

Mộ Yến Thần yêu thương hôn đôi môi đỏ mọng, rút ngón tay ra, Lan Khê ở phía dưới vẫn còn đắm chìm trong sự sung sướng. Rồi dùng vật cứng rắn của mình để an ủi cô. Hoàn toàn xuyên thẳng vào trong cô! !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio