Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

chương 231-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một luồng nhiệt lượng nóng bỏng giống như dòng điện chạy dọc theo sống lưng cô!

Gương mặt cô chợt nóng bừng, đỏ lựng lên, cô đỡ lấy Kiều Khải Dương nói: "Tự anh đứng vững lại đi nào, nói cho tôi biết tên khách sạn anh trọ để tôi gọi xe giúp anh."

Hai người đi ra bên ngoài nhà họ Mộ.

Gió đêm lạnh buốt như băng thổi vào da thịt lạnh buốt thấu xương.

Đột nhiên Mộ Yến Thần uống hết ly rượu mạnh, sau đó nhẹ nhàng mà lạnh lùng đẩy những người phụ nữ đang xun xoe trước mắt ra, sải bước đi ra bên ngoài. Tại cổng nhà tân khách không ngừng ra vào, a Phúc đứng nơi cửa để tiễn khách nhìn thấy Mộ Yến Thần đi tới cũng hơi có chút kinh ngạc.

Anh nhìn thấy Lan Khê bảo lái xe đỡ Kiều Khải Dương vào trong ghế, thời điểm sắp đóng cửa Kiều Khải Dương lại túm chặt lấy tay cô không cho cô rút tay về. Dưới làn gió lạnh thổi phơ phất, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của Lan Khê lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Mái tóc xinh đẹp của cô như bay múa, định giơ tay túm lại nhưng không đủ sức, nhất thời thấy buồn bực.

"Em muốn đưa anh ta về khách sạn sao?" Mộ Yến Thần đi từ đàng xa tới, lạnh lùng buông một câu hỏi lạnh nhạt.

Dòng điện nóng bỏng lại thoáng chạy dọc trên lưng Lan Khê! !

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trở nên tái nhợt, hàng mi dài của cô lặng lẽ buông xuống.

Tay của Mộ Yến Thần chống ở trên mui xe, chậm rãi cúi đầu hỏi: "Lan Khê, em có biết rằng đưa một người đàn ông trở về phòng có bao nhiêu điều nguy hiểm không?"

Lan Khê nâng mắt lên nhìn anh, làn gió đêm thổi làm tóc của cô trở nên rối loạn, con ngươi ánh lên lấp lánh: "Có bao nhiêu nguy hiểm vậy?"

Một mình ở trong phòng khách vào ban đêm với một người đàn ông say rượu vừa trở về, cũng rất nguy hiểm.

Mối nguy hiểm như vậy, đã sớm xảy ra trên người anh, Mộ Yến Thần.

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần càng lúc càng tái đi.

Đôi mắt thâm sâu của anh gắt gao nhìn cô chằm chằm, môi mỏng cũng nhếch lên gắt gao, không nói lời nào.

Trong lòng anh giống như đang có một trận sóng lớn dữ dội tràn qua. Trên môi Mộ Yến Thần thoáng gợi lên một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, lộ ra vẻ tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông, khẽ nói: "Không sao, nếu như em cảm thấy cùng với anh đã quá mệt mỏi, nếu như em đã lựa chọn muốn thử một chút với người khác mà nói, cũng không sao. Lan Khê, anh đã nói rồi có lẽ anh nên buông tay với em."

Nói nhảm.

Đấy là lời nói nhảm của anh.

Anh đâu có thể thật sự buông bỏ tay cô cho được... để cho cô lên thuyền của người khác sao? Chỉ có điều anh đang đau tới cực điểm, cũng đã tức giận đến không đứng nổi nữa rồi.

Giơ tay nhẹ nhàng khẽ vuốt ve lên gương mặt cô, anh trầm thấp nói: "Hãy tự bảo vệ mình, được không?"

Lòng bàn tay nóng bỏng kia cơ hồ làm cho mặt Lan Khê như bị phỏng.

Còn chìm đắm tiếp vào trong quá khứ, thật sự cô sẽ không còn thuốc để cứu chữa nữa. Lan Khê nhẹ nhàng dứt ra, nắm tay Kiều Khải Dương ngồi vào trong xe, báo tên khách sạn cho lái xe. Chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài, biến vào màn đêm đen kịt.

Lan Khê ép buộc mình không được nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được cứ nhìn về phía sau... Trong màn đêm càng lúc càng xa, cô nhìn thấy bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần đang đứng ở phía sau, càng ngày càng nhỏ đi một chút, rồi thoáng cái đã không còn nhìn thấy nữa rồi...

Dòng nước mắt mãnh liệt kéo tới.

Cô cố gắng áp chế lại, ngồi tựa vào lưng ghế, Kiều Khải Dương say rượu tựa hồ đã ngủ thiếp đi.

Một lúc lâu sau, chuông di động vang lên, là một dãy số xa lạ.

"A lô." Lan Khê hạ cửa kính xe xuống, giọng nói yếu ớt khàn khàn... gió thổi vào khiến cho đầu óc cô có chút tỉnh táo lại.

"Lan Khê à." Giọng nói của đối phương cũng suy yếu khàn khàn như cô.

Lan Khê hơi hơi nhíu mi: "Tiên sinh, anh là ai vậy?"

"Tôi là Lộ Diêu."

Lan Khê càng lúc càng mơ hồ, đưa tay mở cửa kính xe rộng hơn, để cho làn gió đông lạnh run kia thổi vào làm cho mình tỉnh táo hơn: "Thật xin lỗi, tôi có chút không nhớ ra, anh là..."

"Vừa rồi tôi có đến tìm cậu ở trong yến hội ... lâu rồi cũng chưa gặp, cậu có khoẻ không..." Giọng của Lộ Diêu khàn đến lợi hại, giống như vừa mới vừa vận động quá kịch liệt, yếu ớt đến không còn sức lực, trầm thấp nói: "Cậu chưa nhớ ra tôi sao? Năm ấy cậu học cấp ba ở thành phố M, tôi là bạn học ở lớp bên cạnh, sau đó lúc ở trường Nhất Trung thành phố C, tôi ngồi ở bàn , Mộ Lan Khê, cậu đã nhớ ra chưa?"

Lan Khê cố gắng nhớ lại, đang khi trí nhớ quay trở lại thời cấp ba năm ấy, thì quả thật, có một bóng dáng thiếu niên thoáng vụt qua trong óc.

"Tôi nhớ ra rồi." Cô nhẹ giọng nói, chỉ có điều cô không biết vì sao giờ phút này cậu ta lại gọi điện thoại cho cô.

"Vậy sao? Thế thì tốt rồi," Lộ Diêu cười rộ lên, nhưng lại bị sặc, cậu hít một ngụm không khí lanh để làm dịu hơi thở một chút, nói giọng khàn khàn, "Tôi có việc muốn nói với cậu, cho dù lúc này cậu đang ở đâu, cậu hãy bỏ chút thời gian để gặp tôi một lát được không? Tôi nghe mấy người hầu trong nhà nói cậu chỉ tạm thời trở về nhà thôi, nếu chờ cậu trở lại thành phố mà cậu đang làm việc tôi sẽ không gặp được cậu nữa, có phải không?"

Lan Khê càng lúc càng kinh ngạc, ngóng nhìn lên bầu trời đêm, hóa ra cô vừa mới đi ngang qua tòa Cao ốc Tinh Quang.

"Ngay bây giờ sao?" Cô nhẹ giọng hỏi, "Chuyện cậu định nói gấp rút lắm à?"

"Đúng vậy! Tôi thực sự rất vội." Cậu đã đợi hơn bốn năm rồi.

"... Thôi được, " Lan Khê lúng ta lúng túng đồng ý, cô nói với người lái xe ở phía trước mặt một tiếng: " Bác à, phiền bác dừng xe, tôi muốn xuống xe một chút", sau đó đưa điện thoại di động lên tai: "Tôi đang ở chỗ Cao ốc Tinh Quang gần nơi giao nhau chỗ ngã tư đường Thanh Phong và đường Nhân Ái lộ, cậu có thể đến nơi đó."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio