Mí mắt Mộ Yến Thần giật giật!
Anh đi vào, phát hiện sắc mặt Lan Khê có phần tái nhợt, toàn thân vẫn còn đang run rẩy, có thể là do bị quá sợ hãi, cũng có thể là đang lo lắng cho tình hình của Kiều Khải Dương tới cực điểm,càng có thể là cô vẫn còn nhớ tới người lái và chiếc xe đã đột nhiên gây chuyện còn chạy trốn kia, cho dù thế nào, cũng là cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Mộ Yến Thần đi tới, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay đã được băng bó cẩn thận, bàn tay nhỏ nhắn của cô thật lạnh.
Vết trầy da kia, ngược lại không sao cả, cái đáng sợ là máu vẫn đang từng tí thấm ra ngoài.
"Không được cho cô ấy dùng bất cứ loại thuốc gì hết..." Mộ Yến Thần trầm thấp nói một tiếng, cúi người chạm vào cái trán của cô, chăm chú nhìn cô nói: "Anh phải ra ngoài một chuyến, em ở chỗ này nghỉ ngơi chờ anh trở lại, có làm được không?"
Lan Khê ngước mắt lên, những giọt lệ nóng bỏng đã dâng đầy ở trong mắt.
Mộ Yến Thần coi như cô đã đồng ý, đặt một nụ hôn thật mạnh ở trên trán cô, sau đó đứng dậy.
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân hơi hỗn loạn, lại thêm chút tiếng động dồn dập hỗn loạn của chiếc batoong rất rõ ràng.
Mộ Yến Thần ngước mắt lên nhìn thấy Mộ Minh Thăng đang đi vào.
"Con gái. . ." Sắc mặt của Mộ Minh Thăng nhìn đầy hoảng hốt, tiến lên phía trước cẩn thận xem xét vết thương của con gái: "Con sao vậy? Con gái, con có bị làm sao không? Bị đâm ở chỗ nào ? Ba vừa nghe a Phúc nói liền chạy ngay tới đây, ai đã đụng vào con . . ."
"Tiên sinh, trước hết xin ngài đừng có gấp gấp... " y tá đang hỗ trợ việc băng bó nói chặn lại, "Con gái của ngài không có chuyện gì, ngài nhìn thấy đấy chỉ là trầy da một chút mà thôi, người thực sự bị thương nặng hiện còn đang cấp cứu ở trong phòng giải phẫu kia, phải đợi kết quả đưa ra xem thế nào đã."
"Sao. . ." Mộ Minh Thăng hai tay run run cầm chiếc batoong hơi siết lại, ánh mắt kinh hồn chưa trấn tĩnh nhìn về phía Lan Khê, "Yến Thần, con đã ở đó?"
"Mẹ tôi đâu?" Mộ Yến Thần giọng lạnh nhạt buông ra một câu hỏi.
"Mẹ con sao?" Mộ Minh Thăng kinh ngạc một lúc, "Mẹ con lại không đi cùng với ba đến đây, thời điểm buổi chiều nhà họ Nhan gọi điện thoại đến nói là có chuyện gì đấy, mẹ con đã cùng con gái của nhà họ Nhan đi ra ngoài rồi. . ."
Mộ Yến Thần gật gật đầu, nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, bóng dáng cao ngất định đi ra.
"A, Yến Thần, con định đi đâu vậy? !"
Một cái nhìn lạnh lẽo quét lại, anh khàn giọng nói: "Ông tạm thời ở trong này trông chừng cô ấy, đừng để cho cô ấy xảy ra một chút chuyện gì! Cho dù ông không thích, cô ấy cũng là con gái ông, ông có thể ở trong này bảo vệ cô ấy tuyệt đối an toàn, được chứ?"
Gương mặt Mộ Minh Thăng nhanh chóng đỏ lên!
"Con nói vậy là có ý gì? Đây là con gái của ba mà, ba sinh ra nó, có ba ở đây, nơi này ai dám có tâm tư, hành động gì đối với nó được chứ? ! !"
Ngữ điệu của ông đầy hùng hồn và lo lắng, khiến sát khí trong con ngươi màu đỏ tươi của Mộ Yến Thần trở nên nhạt đi một ít.
"Được, " Anh khẽ nói, "Ba, con ra ngoài trước một chuyến."
Mí mắt Mộ Minh Thăng giật giật kịch liệt, có một chút dự cảm không tốt. Đứa con trai đã xa cách vài năm, một tiếng "Ba" này lại khiến trong lòng ông trở nên mềm yếu, trong đôi mắt già nua đục ngầu lộ ra một tia sáng chói mắt.
Rốt cục Lan Khê đã có thể bình tĩnh trở lại sau sự khiếp sợ vừa qua, gương mặt nhỏ nhắn không còn quá khác biệt, nói giọng khàn khàn: "Anh..."
- - đến cùng anh định đi làm chuyện gì đây?
Sắc mặt Mộ Yến Thần bình tĩnh nhưng lại cực kỳ xanh mét, giờ phút này anh chậm rãi đi qua, hai tay chống ở hai bên cô nói: "Không được tùy tiện dùng bất cứ loại thuốc gì nghe không, gần đây thân thể em không được thoải mái, vẫn còn chưa kiểm tra được, ngay cả là các thứ thuốc có chất kháng sinh linh tinh gì đó cũng không được đụng vào, biết không?"
Lan Khê nghe mà cảm thấy từ trong lời nói của anh lộ ra một chút hương vị nguy hiểm.
Bàn tay nhỏ bé run run của cô nhẹ nhàng phủ lên trên bàn tay to của anh.
Mộ Yến Thần nắm ngược lại bàn tay của cô, biết cha còn đang ở sau người nên không thể có những hành động vô cùng thân thiết đối với cô quá mức, chỉ duỗi cánh tay ôm lấy cô, truyền cho cô sức mạnh của mình, tiếp theo liền bứt ra, một thân cao ngất đi ra ngoài.
Bóng đêm, vừa mới buông xuống.
Mạc Như Khanh ngồi ở trên ghế sau tâm trạng rất bất an.
Đèn đường vừa lên, ánh sáng rực rỡ của thành phố cũng vụt lóe lên, nhưng bà lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Giờ phút này bà đã xử lý xong chuyện của nhà họ Nhan rồi, rồi bây giờ bà đang đuổi theo đến bệnh viện. Nhưng mà hiện giờ sự bất an lại càng lúc càng lớn, nhất là khi nghe a Phúc nói, người bị thương ở trong bệnh viện không phải là tiểu thư, mà là đồng nghiệp của tiểu thư, khi đó họ đang ở cùng với nhau, sự bất an trong lòng Mạc Như Khanh lại càng lớn hơn nữa.
Làm việc không thành!
Khóe mắt của bà tóe ra một tia sáng lạnh lẽo, sự buồn bực nổi lên, vốn định lấy điện thoại ra để gọi đi, nhưng suy đi nghĩ lại, bà lại cầm ở trong lòng bàn tay. Giờ phút này gọi điện thoại đi cũng không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Đèn đỏ, xe dừng ở ngã tư đường.
"Phu nhân, " Lão Lưu lái xe nheo lại mắt nhìn nhìn về phía đối diện, mở miệng nói, "Người nhìn xem chiếc xe ở phía đối diện kia, có phải là xe của thiếu gia không?"
Một câu nói khiến trong lòng Mạc Như Khanh chợt run lên, vội vàng kéo hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra phía bên ngoài.
Cách xa khoảng mấy chục mét, một chiếc xe màu đen hình dáng đặc biệt, cho dù bóng đêm đã buông xuống cũng không che giấu được sự chói sáng rực rỡ của nó, người đàn ông ngồi bên trong mơ hồ không rõ, nhưng khi quay mặt lại thì lúc này thấy toả ra một chút sát khí, nhất định không chịu chấp nhận bỏ qua.
Trong lòng Mạc Như Khanh thoáng chốc giật giật! !
Bà cũng không xác định được rốt cục đó có phải là Yến Thần hay không... nhưng lúc này nó không ở trong bệnh viện, lại chạy ra đây để làm cái gì? Cho dù cảnh sát có định khởi tố điều tra chuyện này cũng không thể nhanh như vậy, trừ phi. . .
Không tốt...