"Jason, anh lại đây." Tống Mẫn Tuệ sắc mặt đã trắng bạch, lạnh lùng hít một ngụm không khí lạnh, dặn dò lại một tiếng.
Từ phía sau, một người đàn ông đeo kính gọng vàng đi tới.
"Anh ở trong này với cảnh sát, hãy nhanh chóng tìm hiểu tình hình một chút, điều tra rõ ràng mọi hoàn cảnh của đối phương, tôi muốn trong thời gian ở đây, bằng cách nhanh nhất phải khởi tố vụ này, khi nào mở phiên toà nhớ hãy báo cho tôi! !" Đôi mắt đẹp của bà vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, ngón tay chỉ vào cửa phòng bệnh run giọng nói: "Anh nhớ cho tôi, phải đem hết thảy loại người kia lên tòa án, cho dù không còn sức lực cũng phải đi, cho dù là lỡ tay hay là cố ý, cũng phải bồi thường tiền bạc cho tôi!
Đừng lấy làm lạ, anh phải khiến cô ta bị ngồi tù để bồi thường cho tôi!!"
Giọng nói mạnh mẽ sang sảng vang lên trong hành lang của bệnh viện, ngữ điệu đầy khí phách, khiến người người nghe mà thấy sợ hãi.
Nói xong, Tống Mẫn Tuệ liền lạnh lùng bỏ đi.
Khi Tô Nhiễm Tâm đến bệnh viện, vừa vặn vấp phải vợ chồng Mộ Minh Thăng từ trong bệnh viện đi ra.
Cách xa khoảng vài thước, Mạc Như Khanh đang khoác tay Mộ Minh Thăng, nhưng sắc mặt của cả hai người đều rất khó coi, nguyên nhân cũng bởi chứng kiến chuyện của nhà họ Nhan, chỉ nhìn thấy cũng làm người ta phải ghê người, cực kỳ chấn động, họa phúc sớm chiều dường như đều là một ý niệm.
Có thể nhìn ra được, quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, về già lại càng thân mật hơn.
Tô Nhiễm Tâm cảm thấy ánh mắt thật đau đớn.
Muốn tránh cũng không thể tránh được, bà dứt khoát xuống xe, tao nhã nhẹ giọng gọi một tiếng: "Anh rể."
Mộ Minh Thăng ngẩn ra, theo tiếng gọi nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống vợ mình ngày trước, lại có vài phần tương tự con gái đứng ở trước mặt, phản ứng một lúc mới nhận ra người vừa gọi.
"Nhiễm Tâm? Cô... Cô đến là..." Trong lòng Mộ Minh Thăng kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng.
"Tôi vừa mới về nước, đến đây đã được vài ngày, nghe nói Lan Khê gặp chút chuyện, tôi đến xem con bé thế nào, nó nằm ở đâu? Cũng vừa ở chỗ đó đi ra phải không?" Tô Nhiễm Tâm lườm Mạc Như Khanh vừa kéo tay ông một cái, hỏi đầy ẩn ý.
Mạc Như Khanh sắc mặt lạnh nhạt, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút phong tình, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, chỉ nhìn lướt qua.
"À...à, Lan Khê, ngược lại không có việc gì, con bé cùng với anh trai đang ở trên đó, chờ cậu đồng nghiệp kia tỉnh lại, phỏng chừng cũng không có việc gì, " Mộ Minh Thăng có chút xấu hổ, khuỷu tay trong tay bà vợ yêu trở nên nóng rực, "Cô lần này trở về..."
"Có chút bận rộn nên tôi cũng chưa kịp đến thăm chị gái, nếu chuyện ở bệnh viện bên này không có việc gì, tôi sẽ dẫn Lan Khê cùng đi." Tô Nhiễm Tâm cười yếu ớt trả lời, "Anh rể, ngược lại anh bận nhiều việc lắm hả, mấy năm rồi có đến đó không?"
Mộ của Tô Nhiễm Nguyệt ở gần mộ tổ nhà họ Mộ, nếu không phải là ngày lễ ngày tết phải đến mộ tổ nhà mình một chuyến, Mộ Minh Thăng chắc chắn là sẽ không đi ... Người nào đó còn đang đắm chìm ở trong hũ mật kia, sao còn nhớ đến vợ cả cám bã bây giờ ra sao? (tác giả chơi chữ: nguyên văn: tao khang chi thê - dịch nghĩa: vợ cả thủa hàn vi. Nhưng “tao khang” còn có nghĩa là cám bã, bã rượu cho lợn ăn. Dùng nghĩa “cám bã” để đối chọi với “hũ mật” ở trên tạo hình ảnh tương phản, cho thấy sự thay đổi của lòng người)
Vẻ mặt già nua của Mộ Minh Thăng sượng cứng, có chút không nói nên lời.
"Được rồi, tôi đi trước đã, hôm nào rảnh tôi sẽ đến nhà họ Mộ ngồi nói chuyên một chút."
Tô Nhiễm Tâm nói xong liền bước đi.
Đã vài năm nay bà không trở về nước cũng không phải là không có nguyên nhân, nhìn thấy người nhà họ Mộ, bà sẽ nổi cơn tức giận. Mộ Minh Thăng chẳng phải là loại người tốt, mà con của hắn ... người đàn ông có tên Mộ Yến Thần kia, tội lại càng tăng thêm một bậc! !
...
Bên ngoài cửa phòng khám Phụ khoa.
Mộ Yến Thần thân hình cao ngất, lạnh lùng đứng ở trước cửa sổ, yên lặng chờ đợi.
Lan Khê đã đi vào được mười phút rồi.
Danh sách ghi tên những người xếp hàng chờ đến lượt kiểm tra không nhiều lắm. Đến lượt Lan Khê được gọi vào, cô nói với bác sĩ mấy lời đơn giản về tình trạng của mình, đã thấy sắc mặt của bác sĩ biến đổi lạ kỳ, nhẹ giọng hỏi: "Chu kỳ sinh lý có đúng không?"
Lan Khê ngẩn ra!
Gương mặt nhỏ nhắn của Lan Khê như “núi sau con mưa”(ý nói mù mịt) lộ ra một chút mê mang. Đột nhiên cô không nhớ nổi chu kỳ lần trước của mình là khoảng thời gian nào, nhưng chắc chắn là hồi còn ở tại thành phố A. Lần trước cùng Mộ Yến Thần đến khu nhà trọ Vân Sơn, lúc đi ra cô có nhìn ngày trong lịch điện tử ở trong thang máy, cô còn ngẩn người, cảm thấy ngày ấy có chút quen thuộc.
... Đúng.
Cái ngày ấy, lẽ ra là đã đến chu kỳ của cô.
"Tháng trước thì chuẩn, tháng này..." cô khẽ cắn môi, "mới muộn có một tuần thôi, có vấn đề gì không ạ?"