Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

chương 264-1: hãy để mạng của mày ở lại (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy Mộ Yến Thần chỉ đảo ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua mà không có bất cứ lời nào đáp lại, Phó Minh Lãng có chút xấu hổ, nghiến răng gằn từng tiếng một: "Mày - có - dám - hay - không, hả?"

Hắn giơ chiếc roi ngựa lên chỉ chỉ, chiếc khuy nơi tay áo bằng kim loại theo đó lướt qua lấp lánh đến chói mắt. Mộ Yến Thần hất chiếc roi ra, giọng bình thản như nước nhưng lạnh như băng: "Tôi không thích bị người khác chỉ chỏ, lại càng không thích bị người thiếu hiểu biết khiêu khích... Người trong Hoàng thất vốn nên được dạy dỗ đầy đủ, không biết cha mẹ đã dạy dỗ anh thế nào vậy?

Kết thúc chữ cuối cùng đầy lạnh lẽo mà nhẹ như lông chim, dáng người cao ngất của anh liền xoay lại lạnh lùng bỏ đi.

Phó Minh Lãng thẹn quá hóa giận, "Chát!" một tiếng, tiếng roi tàn bạo quật vào thân ngựa vang lên. Con ngựa bị kinh động, vô cùng đau đớn hí lên một tiếng chạy như điên hướng phía trước. Mộ Yến Thần đang đi ở phía trước, nghe thấy tiếng vó ngựa cách mình càng ngày càng gần, cặp mắt sắc bén của anh dần trở nên lạnh lẽo, khả năng con ngựa cường tráng kia có thể nghiền nát người thành bùn hoàn toàn là chuyên không cần bàn cãi.

"Kerr! !" Sắc mặt Phó Ngôn Bác trắng bệch ra, hét to lên một tiếng, nhưng cũng không thể kìm nổi tình thế của con ngựa.

"Rella là một cô gái tốt như vậy mà mày lại không cần cô ấy, để cho cô ấy bị chết thảm ở trong tai nạn xe. Mày muốn đảo mắt để đi tìm đứa em gái miệng còn hôi sữa kia sao? Mộ Yến Thần mày thật không xứng với Rella... Tư tưởng của mày đúng là dị dạng, mày đúng là đồ phong tình đến tận xương, cả con em gái của mày nữa, cũng là đồ biến thái dị dạng! !" Con ngươi của Phó Minh Lãng vằn lên tơ máu, nghiến răng vào nhau hầm hừ...

Mộ Yến Thần vẫn chậm rãi đi, trong con ngươi lạnh lẽo đã bắt đầu nổi lên sát khí.

Anh vốn chỉ muốn tránh đi, nhưng câu nói sau cùng của Phó Minh Lãng đã kích động anh sâu sắc. Trong mắt anh một màn sương mù dày đặc đã ngưng tụ, sát khí tỏa ra bốn phía quanh người.

Mắt nhìn thấy vó ngựa đã tung lên trời sắp sửa đạp vào mặt của mình, anh nghiêng người, cánh tay dài nhanh như chớp mạnh mẽ tóm được cây roi, bất thình lình anh dùng lực, mạnh mẽ kéo ngược Phó Minh Lãng đang ở trên lưng ngựa về phía sau! Phó Minh Lãng bị bất ngờ không kịp trở tay, câu nói cuối cùng chợt nghẹn lại ở trong cổ họng, cố sức giằng lại chiếc roi ngựa không chịu buông, cả người liền ngã ngửa về phía sau!

"Bịch!" một tiếng động thật lớn vang lên. Phó Minh Lãng bị ngã từ trên lưng ngựa xuống đất, lăn đi mấy vòng mới dừng lại, con ngựa cuồng chân bị giật mình, bỏ chạy về phía trước rất xa.

Người giúp việc từ dưới đất bò dậy, chạy một vòng lớn đuổi theo con ngựa

Phó Minh Lãng ngã xuống, cả người gân cốt gần như bị gãy lìa.

"Kerr! !" Phó Ngôn Bác bị dọa sợ hãi đến thất sắc, lảo đảo chạy về phía bên này.

Chiếc roi ngựa đã xiết vào tay Mộ Yến Thần thành một đường máu, da cũng bị mài rách đôi chút. Cả người anh tản ra sát khí khát máu, cầm chiếc roi trên tay, nhẹ nhàng bước từng bước một giống như quỷ Satan nơi địa ngục, đi về phía Phó Minh Lãng.

"Vốn dĩ tôi cũng không muốn so đo với anh, hiện tại anh nói đi, anh muốn so cái gì? Có lẽ trước hết anh hãy bò dậy xem xét một chút đã bị gẫy mấy cái xương, hôm nay nội lực của anh chắc không đủ khả năng để so với tôi đâu?" Ngồi xổm xuống, anh lạnh giọng nói.

"Kerr. . . Kerr. . ." Phó Ngôn Bác đã chạy tới quỳ gối bên con trai mình, xem xét vết thương trên người của hắn, chỉ sợ sau cú ngã kia hắn sẽ xảy ra vấn đề gì đó.

Phó Minh Lãng bị làm nhục đành cắn răng nghiến lợi, chịu đựng sự đau nhức trong người, ngước mắt lên, dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Mộ Yến Thần, hung hăng đẩy cha mình ra, chống chân lên, từng bước một lảo đảo đứng dậy, khàn khàn nói : "So thuật cưỡi ngựa và đấu kiếm... Mộ Yến Thần, nếu tao thua, tao sẽ thả cho mày đi; nhưng nếu mày thua ... hãy để lại cái mạng của mày...”

Ngón tay dính đầy bùn đất máu tanh, một lần nữa Phó Minh Lãng lại chỉ vào Mộ Yến Thần, trong mắt hắn ngập tràn sát khí.

Mấy chữ cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi lại nói như muốn uống máu.

"Không được!" Phó Ngôn Bác nghe thấy vậy khuôn mặt trở nên sợ hãi, ông ta cảm thấy mỗi một điều khoản đều nguy hiểm đến chết người, "Trời đất thiên địa. . . Kerr, con không thể so đo như thế, đây là mạng sống đấy, con không thể mang ra đùa được đâu! !"

Phó Minh Lãng một lần nữa lại hung hăng đẩy tay cha mình ra! Hốc mắt vằn lên đỏ tươi, như một con dã thú bị bao vây xung quanh.

Mộ Yến Thần ngẩng cặp mắt lạnh lẽo lên nhìn hắn, môi mỏng chỉ khạc ra một chữ lạnh như băng: "Được."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio