Mộ Yến Thần ngồi trên ghế làm vài động tác hít thở để ổn định tâm tình, thu hồi ánh mắt có chút không trong sáng lại, tìm chìa khóa xe chuẩn bị đưa cô đến trường.
"Em muốn ăn gì?" Anh quan tâm hỏi cô.
"Lát lên trường vào tiết tự học em sẽ tự đi mua đồ ăn." Lan Khê cự tuyệt, tiếp tục mở khóa cửa.
Mộ Yến Thần đứng chắn tại cửa, vây lấy xung quanh cô, con ngươi trong mắt lạnh như băng cùng sự bất đắc dĩ cùng cực, hồi lâu anh cố đè nén sự đau đớn để ánh mắt nhu hòa hơn: "Tối qua, em không được nghỉ ngơi tốt, sáng dậy sẽ dễ mất tinh thần, nên phải ăn chút gì nóng để đảm bảo sức khỏe. Ngoan, muốn ăn gì anh mua?"
Lan Khê vẫn nắm khóa cửa, hốc mắt đỏ au cho thấy hôm qua cô đã khóc rất nhiều.
"Em không muốn thì không được, đúng không?" Giọng cô mềm mại nhưng chứa đầy trào phúng, hỏi một câu nhưng hai tầng ý nghĩa.
Tim anh lần nữa bị công kích.
Môi mím lại thành đường thẳng, cố đè ép những luồng sóng dữ đang cuộn trào trong lồng ngực, bàn tay sờ lên đỉnh đầu cô, anh tha thiết nhìn thật sâu vào mắt cô "Muốn đối xử tốt với em, muốn em ăn sáng là hại em sao?"
—— Không ngờ cô lại quyết tâm bài xích, không cho anh có cơ hội đối xử tốt với cô.
Hốc mắt cô càng đỏ, mặt tái xanh, lông mi dài nhanh chóng rũ xuống che dấu hai tròng mắt đen láy. Ánh mắt anh đau thương như thế, cô không chịu nỗi, quay đầu đè nén sự run rẩy, nhỏ giọng nói: "Xíu mại đi."
Kỷ Diêu có nói với cô, ở thành quan có bán xíu mại rất ngon, là món ăn vặt được nữ sinh yêu thích. ( thành quan: vùng sát cổng thành)
Nhưng giờ chỉ mới hơn h sáng, đi tìm cửa hàng nào bán món đó đây?
Mộ Yến Thần suy nghĩ hồi lầu, ánh mắt thâm thúy đảo vòng cảnh vật bên ngoài trời, sau nắm tay cô, giọng nhẹ nhõm đi rất nhiều: "Đi nào Lan Khê, anh dẫn em cùng đi."
Anh biết có một cửa hàng tiện lợi kinh doanh suốt / giờ, đồng thời buổi sáng có bán vài món rất ngon. Tuy hơi xa nhưng không sao, miễn cô ưng là được.
Bên ngoài trời vẫn còn sương mù nên không khí có chút lành lạnh.
Lan Khê ngồi trong xe, mắt mở to kinh ngạc nhìn bóng dáng tuấn tú quen thuộc đang im lặng xếp hàng chờ đợi trong cửa hàng tiện lợi. Gò má lập thể tinh tế tỏa ra sự mị hoặc quyến rũ, đầu cúi xuống, một bộ dáng kiên trì, nhẫn nại. Mấy phút sau, anh vui vẻ cầm trên tay gói đồ ăn còn bốc hơi nóng, nhanh chóng đi về phía xe. Lan Khê run lên, nhìn cửa xe được mở ra mà tim muốn rớt ra ngoài.
"Còn nóng lắm, em cầm cẩn thận nha." Giọng trầm ấm rất có từ tính truyền vào trong tai cô.
Trong tích tắc, cô bị bao vây bởi dòng thủy triều ấm áp, trời còn chưa sáng hẳn nhưng cả người đã được đắm mình trong sự ấm áp, thoải mái. Lan Khê dễ thương, xinh đẹp nên dĩ nhiên có rất nhiều nam sinh theo đuổi. Từng có một cậu bé vì muốn lấy lòng người đẹp, sáng sớm tinh mơ đã lén leo tường trốn khỏi kí túc xá, đi hằng mấy cây số để mua cho cô ly sữa đậu nành mà cô thích uống.
Nhưng cảm giác ngày ấy không giống như bây giờ, ngày ấy hốc mắt cô không đỏ, tay chân cũng không luống cuống như lúc này, khi anh mỉm cười giơ gói đồ ăn đến trước mặt cô.
Khuôn mặt trong sáng lại quay ngoắt qua một bên, đôi môi tái nhợt ép mình phải nói ra những câu tàn nhẫn: "Em giờ lại chẳng muốn ăn món này nữa."
Nói xong cô an tĩnh chờ đợi, hi vọng anh sẽ bộc phát sự tức giận.
Cô hành động như một kẻ không biết điều, chọc cho người ta sinh chán ghét, không đáng giá để người ta thích. Anh tốt nhất nên giận dữ phát tiết một trận, giáo huấn cô thật nhiều, rồi một phát đá bay cô xuống xe thì càng tốt.
Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn cô thật lâu, gương mặt trắng tái giống như đang một mình chống chọi với mùa đông khắc nghiệt.
Anh chậm rãi đi ra ngoài xe, cầm gói thức ăn vung lên. Gói thức ăn lượn theo hình vòng cung trên không được vài giây rồi “phịch” một tiếng, yên lặng nằm trong giỏ rác. Tiếng động rất nhỏ nhưng làm cho lòng Lan Khê chấn kinh.
Sau anh quay lại xe, Lan Khê nhắm hai mắt chờ anh nổi giận nhưng bất ngờ một cỗ nhu hòa lại xâm nhập đến. Mộ Yến Thần vòng hai tay qua người cô, cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn, miệng ghé vào tai cô nỉ non: "Vậy em nghĩ xem mình muốn ăn gì thì nói lại cho anh biết, được không?"
Cô không nhịn được sự kinh ngạc, nghiêng người ngắm nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự khó tin.