Lan Khê ngước mắt, nỗi mơ hồ đi qua là khoảng không hoang vu, vô vọng.
Nước mắt đảo quanh viền mắt, cô lần nữa hôn anh, tay thăm dò quanh cổ áo, từng bước cởi những nút áo, động tác vụng về, không chút lưu loát.
Mà những động tác trêu chọc “nghiệp dư’ này lại bức Mộ Yến Thần mất đi tự chủ.
Tia máu đỏ tươi cuồn cuộn sôi trào trong con ngươi đen láy, lồng ngực tinh tráng dần hiển lộ. Nhưng đúng lúc này động tác tay của Lan Khê ngưng lại, như đang suy xét có nên tiếp tục dẫn lửa hay không? Mộ Yến Thần nào phải là người dễ bị ức hiếp, đời nào chịu bỏ qua cho cô.
Con ngươi đen lạnh lùng khí phách, anh triền miên mút mát môi cô, cầm bàn tay nhỏ tiếp tục lướt xuống phía dưới, cô giãy dụa thì anh ép chặt, cưỡng chế lòng bàn tay đặt tại cỗ nhiệt nóng của mình.
Lan Khê choàng tỉnh.
Cô căn bản không to gan đến thế. Cuộc gọi của Mạc Như Khanh khiến cô hoang mang, luống cuống, muốn bắt anh phải gánh chung nỗi khó chịu cùng mình. Sau đó lại có chút hối hận vì mọi chuyện đã vượt quá giới hạn. Vì sao thời gian không thể quay ngược lại, chỉ cần mọi chuyện chưa xảy ra thì cô không cần phải cuống quýt tìm đủ lí do giải thích, lừa đông gạt tây để đêm khuya phải bất an phập phồng đến mức không ngủ được.
—— Vì sao tình cảm của bọn họ ngày càng lằng nhằng, rối rắm?
Cô sắp không chịu đựng nổi rồi.
Bàn tay run rẩy tiếp xúc với cỗ lửa nóng. Lan Khê không ngu ngốc, tự biết mình chạm phải thứ gì, năm ngón tay bị buộc tách ra cầm chặt cự vật đang dần trướng to lên. Thậm chí, Mộ Yến Thần còn ép cô chuyển động tay, bắt đầu động tác xoa nắn. Mặc dù cánh lớp vải nhưng Lan Khê vẫn cảm nhận rõ gân xanh cùng mạch máu trên cự vật đang nẩy lên liên hồi, cọ xát mạnh vào lòng bàn tay cùng lòng ngón tay cô.
Đầu óc Lan Khê hoàn toàn hỏng mất, máu toàn thân dồn hết lên gương mặt, cố vặn vẹo né tránh.
Mộ Yến Thần lấn người nắm lấy cằm cô, thị uy cắn mạnh lưỡi cô, lạnh lùng nói: "Không được trốn. Tự làm tự chịu, không phải em là người bắt đầu sao?"
Chính là như vậy.
Mỗi lần cô đến gần hoặc thân mật với anh, dù là chủ động nhưng cuối cùng vẫn bị dẫn dụ. Anh dùng tình yêu nồng nhiệt đảo lộn mọi suy nghĩ của cô, không cho cơ hội phán đoán, lợi dùng lúc cô nhẹ dạ cả tin liền nhấn cô vào bể tình ái dục, phong ấn mọi đường quay trở về.
Thời điểm Lan Khê lấy lại ý thức thì giữa lòng bàn tay và cự vật đã không còn lớp vải.
Cô sợ trắng mặt, dùng hết lực rút tay ra, vì phản ứng quá mạnh nên thân thể chao nghiêng, hai tay vội vàng bám chặt vai anh. Mộ Yến Thần đối với loại chuyện này luôn theo tiêu chí “đánh nhanh diệt gọn”, lúc Lan Khê còn chưa lấy lại thăng bằng ,anh đã nâng mông cô lên, tay luồn vào dưới vạt váy ngủ, kéo chiếc quần lót xuống để hoa tâm cô ngậm lấy lửa nóng của anh.
Lan Khê một lần nữa buộc phải thể nghiệm độ sâu của tư thế này, đau đến nức nở nghẹn ngào, như chú gấu Kola bám chắc trên người Mộ Yến Thần.
Mặc dù thao tác của anh rất chậm nhưng nước mắt vẫn lăn ào ào trên hai má Lan Khê, lăn đến đâu thì môi anh mút đến đó.
Tuy đã làm vài lần nhưng thân thể cô vẫn rất nhỏ, rất chặt. Quá đau đớn, cô không chịu đựng nỗi phải hướng anh cầu xin tha thứ. Mộ Yến Thần cuối cùng cũng mềm lòng, giữ chặt lưng cô, hai người như đôi song sinh cùng nhau ngã xuống tấm thảm lông dê trên sàn nhà, anh dùng tư thế này lấy đà xuyên thẳng vào, sự ấm nóng bên trong cơ thể cô từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao lấy xung quanh anh .
Tất cả tựa hồ vượt quá dự liệu, Mộ Yến Thần không thể quan tâm đến cảm xúc của Lan Khê nữa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng ả, hung hăng cắn nuốt đôi môi anh đào, phía dưới liên tục luật động, từ chậm đến nhanh, từ cạn đến sâu.
Mặt trên tấm thảm thấm ướt mồ hôi của hai người, cảm giác dính dấp làm Lan Khê khó chịu, anh vùi cả người cô xuống tấm thảm, lưng chạm mạnh vào sàn nhà cứng bên dưới, đau đến ứa nước mắt.
Mộ Yến Thần mãi miết hôn khắp mặt cô, lật người cho cô nằm lên phía trên, một tay đè ép chiếc gáy nhỏ để nụ hôn sâu thêm, một tay án hông cô bắt nó lên lên xuống xuống, nghiêng trái đảo phải, bên trong cô đã đủ ướt át, anh dùng tư thế này khiến cô thả lỏng, chậm chạp tiến lui, ra thì cạn vào thì rất sâu.
Tư thế nữ trên nam dưới giúp Lan Khê hòa hoãn cảm giác phía dưới bị xé rách, còn có chút….khoái hoạt. ( Ra là em nó thích tư thế thể hiện nữ quyền này >.
Nhưng khoái cảm lại lơ lửng nửa vời, rất ngứa ngáy khó chịu , càng ngày càng khó nhịn, Lan Khê bực bội, điên cuồng vặn vẹo, móng tay cào khắp người anh.
Mộ Yền Thần không cho cô lộn xộn, hung ác “tặng” cô một cú thúc mạnh mẽ, xuyên sâu đến tột cùng. Anh hít vào hơi khí lạnh, cảm thụ sự co rút, hút chặt đến chí mạng, cắn răng nén xuống sự cuồng dã, tạm thời rút khỏi người cô. Người con gái trong lòng anh như lâm vào trận sương mù dày đặc, nửa tỉnh nửa mê, anh hôn khắp mặt cô, quấy rối không cho cô bất tỉnh, vừa ôm hôn vừa thẳng tiến đến phòng ngủ.
Anh nghĩ mình nên có lòng tốt, không thể giày vò cô suốt đêm được, chừng nào dập xong ngọn lửa cô đốt thì anh sẽ tha cho cô. ( Lòng tốt của anh quá man rợ )
Đến khi lửa nóng hoàn toàn được dập tắt, Lan Khê bị Mộ Yến Thần gắt gao đè dưới thân, nguồn khoái cảm như từng đợt cao triều thay phiên nhấn chìm cả người cô, toàn thân kịch liệt run rẩy, cứ như mất đi cả nửa cái mạng.
Nhiệt độ rét lạnh hòa cùng hơi thở nóng bỏng của hai người tạo nên bầu không khí ấm áp dễ chịu.
Lan Khê liên tục thở dốc, tham lam há miệng hít thở. Một lúc lâu sau mới lấy lại nhịp thở bình thường, cảm thấy bị đè ép nặng nề, cô cau mày, khàn giọng nỉ non oán trách.
Mộ Yến Thần nghe cô than oán thì ôm chặt hông cô, xoay người nằm nghiêng lại, ôm cô vào lòng.
Mở ra con ngươi đen ướt át mồ hôi, đập vào mắt chính là hàng xương quai xanh rắn rỏi, mặt trên còn in rõ hai hàng dấu răng của cô.
Lan Khê ngơ ngác nhìn rồi nhắm mắt lại, hai tay chống lên vòm ngực anh.
"Thấy kiệt tác của em chưa?" Âm thanh khàn khàn quyến rũ vang lên, lộ ra tia nhu hòa, anh nâng cằm cô lên: "Cái miệng nhỏ nhắn này còn muốn cắn bao nhiêu dấu trên người anh nữa mới chịu thỏa mãn?"
Cô giống như con sói nhỏ không chịu thuần phục, dù bị anh hoàn toàn ép khô cả người, chỉ cần khôi phục chút sức lực thì sẽ nhích lên cắn mạnh vào da thịt anh. Mộ Yến Thần cũng có thói quen đưa người ra cho cô cắn, thi thoảng sẽ sủng nịch mà cắn nhẹ vào hai má trắng nõn, làm tăng thêm tình thú giữa hai người.
Nghe anh hỏi xong, tâm tình Lan Khê ảm đạm đi.
Toàn thân cô rệu rã, muốn chống người dậy lại bị cánh tay ngang hông siết mạnh hơn, môi anh mơn trớn mái tóc đen óng mượt: "Tối nay đừng đi qua phòng khách, được không em?"
Tình huống thế này anh không tin cô còn có khí lực để rời khỏi chiếc giường hiện tại.
Hai người tuy quan hệ nhiều lần nhưng chưa bao giờ ôm nhau ngủ qua đêm, mỗi lần quan hệ cũng chỉ diễn ra trong đêm tối mờ ảo. Lan Khê vẫn còn có áp lực tâm lí, vẫn không cách nào đối diện với tội ác trần trụi dưới ánh đèn sáng choang hay dưới ánh mặt trời rạng rỡ . Nhưng giờ phút này cô mệt mỏi đến cực hạn, chỉ muốn gối đầu lên cánh tay anh ngủ thật sâu, mí mắt từ từ đóng xuống.
"Cắn đủ mười dấu. . . . . ."
Thanh âm mềm nhũn giống như vọng ra từ trong giấc mơ huyền ảo, hàng lông mi dài đã khép chặt lại, cô mơ hồ nỉ non vài lời.
Mộ Yến Thần ngớ mắt nhìn.
Tiến sát vào cánh môi anh đào, anh nhỏ giọng hỏi: "Em nói gì?"
Cô nhắm mặt, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng anh, giọng nói càng ngày càng vỡ vụn: "Mười dấu. . . . . . Vì anh lớn hơn em mười tuổi. . . . . ."
Lồng ngực dâng lên dòng nước ấm áp, Mộ Yến Thần ngưng mắt ngắm nhìn khuôn mặt sạch sẽ, đơn thuần khi ngủ của Lan Khê. Nhưng cô ngủ không được an ổn, hai hàng lông mày nhíu chặt. Cô bé ngốc, đến tận khi chìm vào giấc ngủ, vẫn còn tính toán khoảng cách mười năm của hai người.
Đôi môi mỏng mím lại tạo thành một đường thẳng tắp, bức ra khí thế lạnh lùng.
Bóng đêm ngày càng đậm, ánh mắt Mộ Yến Thần chìm dần vào màn đêm, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi. Cho dù cô đang ngủ, anh cũng phải trừng phạt cánh môi đáng ghét này, luôn thốt ra những lời làm nhiễu loạn lòng anh.
Sáng hôm sau là lần đầu tiên Lan Khê đi học trễ trong năm lớp Mười hai.
Hơn nữa trễ một cách hoàng tráng, cô hoàn toàn bỏ quên tiết tự ôn bài buổi sáng.
Khi tỉnh lại thì ngoài trời đã hoàn toàn sáng tỏ, Lan Khê hoảng hốt bật người dậy, bình thường năm giờ rưỡi rời giường thì trời không thể sáng đến độ này. Sự ồn ào của cô cũng đánh thức người đàn ông bên cạnh.
Tối hôm qua cô tiếp xong cú điện thoại rồi quăng luôn di động ngay phòng khách. Mộ Yến Thần cầm di động lên nhìn thời gian, sắc mặt có chút biến hóa, tiếp theo bình tĩnh nói: "Còn kịp vào tiết thứ nhất."
Lan Khê suýt nữa xù lông.
—— Anh vì sao có thể nói một cách nhẹ nhàng như nước chảy thế??
Lan Khê nhanh chóng xông vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, qua loa buộc lại tóc, cảm thấy như cả thế giới đảo điên rồi.
Tối hôm qua hai người lại quên đặt đồng hồ báo thức!
Cô là sinh vật lười biếng, luôn phải nhờ vào tiếng kêu gào mỗi sáng của đồng hồ mới có thể rời giường, nhưng Mộ Yến Thần là người có nề nếp sinh hoạt đâu ra đấy, đồng hồ sinh học của anh vô cùng chuẩn, hôm nay lại có thể xảy ra trường hợp đặc biệt. Cô chuẩn bị xong xuôi đã thấy anh một thân âu phục hoàn chỉnh, đang nói chuyện điện thoại, đứng ở cửa đợi cô.
Lan Khê chạy như bay đến.
Xe lướt như bay trên đường lớn.
"Tóc ở phía sau chưa buộc lên hết." Mộ Yến Thần chậm rãi dừng xe tại ven đường, trầm giọng nhắc nhở.
Lan Khê căn bản không để ý lời anh nói, nóng lòng xuống xe, rồi chợt nhớ tới điều gì, vội vàng dán sát người vào kính chiếu hậu, cẩn thận nhìn làn da không được cổ áo che tới có bị lưu lại dấu vết hay không.
"Nếu không ngại thì anh ngay lập tức lưu lại cho em một dấu." Âm điệu trêu chọc vang lên.
Lan Khê trắng mặt, không thèm chấp với anh, mở cửa xe đi xuống
Cách cửa sổ xe, đôi mắt trong suốt liếc khẽ gương mặt anh, tuy trầm tĩnh ngồi yên một chỗ nhưng vẫn lộ ra mị hoặc mê người, cô hồi tưởng lại tình cảnh lộn xộn ngày hôm qua, lòng trầm xuống, xoay người hướng trường học chạy đi.
Bất chợt “oành” một tiếng, Lan Khê đụng mạnh vào bức tường thịt người, sự va chạm làm cô choáng váng, thở dốc một hồi mới ngước lên, kinh ngạc khi thấy một gương mặt quen thuộc. Người kia cũng mở to mắt nhìn cô, bốn mắt đồng nhất thể hiện sự khó tin .
Nhiếp Minh Hiên kịp thời lấy lại sự trầm ổn, giơ tay nhìn đồng hồ: "hp, em vẫn còn mười phút."
Tiếp theo anh ta ngước lên, dùng ánh mắt phức tạp đánh giá cô
Lan Khê tái mặt, thập phần ngượng ngùng.
Ở khoảng cách gần như vậy, anh ta nhất định đã thấy cô từ xe của Mộ yến Thần chạy xuống, vào lúc sáng sớm cô không ở trường học lại ngồi trên xe anh, không khó đoán được tối qua cô đã ở đâu.
Có giải thích thì cũng vô dụng.
Cô dời ánh mắt, không nhìn Nhiếp Minh Hiên, cũng không quay lại phía sau, tiếp tục thẳng bước tới trường.
Nhiếp Minh Hiên nhìn theo bóng dáng cô thật lâu, thật lâu mới chậm rãi thu hồi.
Chiếc xe màu đen vẫn đỗ ngay chỗ cũ. Nhiếp Minh Hiên suy nghĩ một chút vẫn quyết định đi tới, khóe miệng cố cong lên thành nụ cười yếu ớt, âm thanh khàn khàn xuyên qua cửa sổ xe truyền vào trong tai: "Tớ vốn nghĩ hai người chỉ nhất thời hồ đồ, không ngờ . . . . . . cậu làm thật."