Hào Môn Thừa Hoan

chương 99: anh ngắm cùng em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thật ra tớ cảm thấy tối hôm qua anh cậu đã đi nơi nào để “phong lưu khoái hoạt” rồi, " Kỷ Diêu sờ sờ mũi, cố ý nói, "Bạn gái ở bên cạnh trong đêm giáng sinh, không thừa dịp trăng thanh gió mát làm chút chuyện “cẩu thả” thì quá lãng phí."

Tay cầm bút của Lan Khê run mạnh lên, rạch một đường mực dài trên giấy.

Tay cô cóng đến tê cứng, ảnh hưởng đến nét chữ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bất ngờ lạnh như băng, Lan Khê nghiêng đầu sang chỗ khác nhẹ giọng nói: "Cậu không cần đánh đồng tất cả mọi người với nhau. Anh tớ không phải là người tùy tiện, anh ấy cùng chị kia mới quen nhau một tháng, căn bản sẽ không xảy ra chuyện “cẩu thả” như cậu nói. Hơn nữa, cậu không thể dùng hai chữ “cẩu thả” này để hình dung về anh tớ được."

Hai chữ ấy đặt trên người Mộ Yến Thần, thật khó nghe.

Kỷ Diêu kinh ngạc!

Đáy mắt chứa đầy khiếp sợ nhìn Lan Khê, cô nàng biết con nhóc này có tính cách thẳng thẳng, lạnh lùng, nhưng Mộ Lan Khê chưa bao giờ dùng những lời nói cứng rắng, sắc sảo này đối với cô nàng.

Cô nàng là Kỷ Diêu.

Người đã cùng Mộ Lan Khê chia ngọt sẻ bùi trong những năm gần đây. Họ ăn cùng nhau, uống cùng nhau, ngủ cùng nhau, thậm chí còn cùng nhau đánh lộn, cùng nhau chảy máu.

Hồi lâu sau, Lan Khê phát hiện bản thân đã mất đi kiểm soát, màu đỏ bừng hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt, nhẹ nhàng khép lại quyển vở cất vào giá sách, khàn khàn giọng nói: "Thật xin lỗi."

Giọng nói mềm mại kết hợp với bộ dạng suy yếu càng tăng thêm phần thành khẩn, trái tim căng thẳng của Kỷ Diêu cũng chậm rãi giãn ra, nhưng nỗi khiếp sợ vẫn chưa thể tan đi. Sau hồi lâu, Kỷ Diêu cười cười, cúi đầu nói: "Tớ biết những lời tớ vừa nói hơi quá, nhưng mà Lan Khê này, thật sự nửa người dưới của đàn ông đều giống như động vật. Cậu đừng xem mặt mà bắt hình dong, bề ngoài thì cao thượng tốt đẹp nhưng nhu cầu sinh lí thì đều như nhau cả, không có ngoại lệ đâu"

Cụ thể vì sao muốn nói những lời này với Lan Khê, Kỷ Diêu cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng có một loại cảm giác vẫn ám ảnh trong đầu cô nàng, dù mơ hồ nhưng rất mãnh liệt. Cô nàng chỉ muốn kéo bạn mình ra khỏi vực sâu luân hãm, nếu không có việc bất trắc xảy ra thì rất khó vãn hồi —— Giờ phút này Kỷ Diêu thấy được nét mặt Lan Khê hệt như đáy lòng cô, vô cùng yếu ớt, chỉ cần một ngoại lực nhỏ tác động sẽ vỡ vụn. Cô nàng sợ bạn mình sẽ không chịu đựng nổi nữa.

"Trời ——" Kỷ Diêu đột nhiên cau mày, nắm tay Lan Khê hỏi, "Cậu làm sao nữa vậy?"

Đôi mắt to trên khuôn mắt tái nhợt chớp nháy hai cái, làn hơi nước lan trong con ngươi, hốc mắt dần đỏ lên. Kỷ Diêu kinh hãi, không biết đã nói gì kích thích đến Lan Khê. Sao tự nhiên lại rơi nước mắt?

Lan Khê giơ tay che trán, vẻ mặt thống khổ.

"Không có sao " Cô nhẹ giọng, nhấn rõ từng chữ: "Chỉ cảm thấy không thoải mái."

Vi khuẩn bệnh hành hạ đầu cô nhức quá, đầu dây thần kinh cũng trở nên nhạy cảm, nghe những lời khó chịu liền kích thích đến tuyến lệ, sức chống cự liên tục giảm dần đến con số không tròn trĩnh. Cô rất uất ức, chờ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, vì sao anh vẫn không chịu đến. Thời gian càng dài, trái tim cô càng rét buốt, không có chút ấm áp.

Tay chân nhanh chóng lạnh đi, Lan Khê mệt mỏi nhìn tấm bảng đen, một giọt nước mắt chảy xuống phần cổ phía trong khăn quàng.

Tình trạng như vậy vẫn kéo dài đến tận chiều. Khi cô gục ngã trên bàn học, “Vương tiện tiện" liền cau mày kêu lớn tên của cô, Kỷ Diêu lập tức đứng dậy đưa cô xuống phòng y tế.

Mơ màng đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã bị tràng khí lạnh ập vào người, Lan Khê rụt bả vai, xoay người đóng cửa lại, tiếp nghe sau lưng có tiếng hô lớn.

"Tuyết!" Kỷ Diêu ngưng mắt nhìn cảnh sắc ngoài trời , "Ha ha, là tuyết, tuyết rơi đó!"

Tiếng hô của Kỷ Diêu làm chấn động học sinh trong các phòng học, cơ hồ các cửa sổ trên các tầng lầu đều đồng loạt mở ra. Ai cũng không nghĩ trận tuyết đầu tiên ở thành C lại lớn như vậy, trắng xóa như những cọng lông ngỗng, từng mảnh rơi đều xuống. Phòng học hai cô bé ở tầng ba, đứng trên lan can vừa thấy được bông tuyết trắng xóa quanh khuôn viên trường, hình ảnh mỹ lệ khiến người ta hít thở không thông.

Kỷ Diêu hưng phấn, kéo tay của cô: "Mau, mau, chúng ta đi nhanh một chút!"

Lan Khê cũng sửng sốt, huyệt thái dương nhảy thình thịch hai bên trán. Lúc này ý thức thanh tỉnh không ít, mặc Kỷ Diêu cầm tay lôi về phía trước, tay kia vội móc di động trong túi, tìm số của Mộ Yến Thần, không suy nghĩ bấm nhanh hàng chữ ——

"Anh nhanh nhìn ra ngoài trời đi, tuyết rơi rồi."

Trong ấn tượng của cô, thời gian này nhất định Mộ Yến Thần đang bận rộn trong công ty, anh là người cuồng công việc điển hình. Cửa sổ trong phòng làm việc khi mở ra có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành C, anh đứng vị trí ấy để ngắm nhìn, chắc chắn sẽ thấy được phong cảnh rất tuyệt đẹp.

Lát sau, Lan Khê đã bị Kỷ Diêu kéo xuống tầng trệt, cả trường học cũng phá vỡ không khí trầm tĩnh, nhanh chóng kích động lên.

Đứng bên ngoài nửa ngày, Kỷ Diêu mớt chợt nhớ phải đưa Lan Khê xuống phòng y tế. Cô nàng cư nhiên lại để bạn đứng chịu lạnh lâu như vậy, mặt nhất thời đỏ lên, Kỷ Diêu vội vàng kéo cô bé vẫn còn trố mắt ngắm tuyết sau lưng vào phòng y tế.

Lan Khê ngoan ngoãn ngồi trên ghế để bác sĩ khám bệnh từ trên xuống dưới , sờ từ trán đến tay cô, cuối cùng xác định cô không phải bị cảm mạo bình thường mà là sốt cao. Nhiệt kế lạnh như băng dán vào dưới nách, cô vội hít vào hơi khí lạnh.

Chuông di động báo tin nhắn vang lên, Lan Khê ngây ngốc.

Cô lấy di động ra, màn hình báo có tin nhắn từ số của Mộ Yến Thần.

"Ngoan ngoãn, anh đến ngắm cùng em."

Anh đến ngắm cùng em.

Lan Khê nghĩ mình bị sốt đến ngu rồi, đọc đi đọc lại dòng tin, vẫn cảm thấy không có căn cứ.

Hôm nay đâu phải là chủ nhật. . . . . . Sao anh có thể cùng cô ngắm? Cửa phòng y tế mở rộng ra, bông tuyết ào ào đổ xuống, đẹp không sao tả xiết. Cô cắn môi, gõ vào bàn phím: "Bây giờ anh có thể đến ngắm cùng em. . . . . ."

Ặc, không được.

Cô cau mày, xóa dòng tin, sửa lại thành chữ khác: "Em ngắm một mình được rồi. . . . . ."

Ngón tay đặt trên bàn phím, còn chưa đè xuống nút gửi đi thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Bác sĩ cau mày đẩy gọng mắt kính đứng lên, đang bực mình vì hôm nay có liên tục mấy học sinh xuống đây vì cảm mạo, bất chợt một thân hình to lớn trong bộ âu phục màu đen xông vào mắt cô ta . Người đàn ông chậm rãi đi vào phòng, đôi mắt sắc nhọn khiếp người, gương mặt tuấn tú khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của thị giác con người, đánh thẳng vào dây thần kinh trong não bộ. Cô bác sĩ nhất thời đỏ mặt, tim đập như trống trận, tờ báo trên tay rơi xuống đất, ngọng nghịu hỏi: "Ừm, tiên sinh. . . . . . Anh tìm ai?"

Trên tóc cùng bả vai người đàn ông dính đầy bông tuyết.

Âu phục màu đen đối xứng với màu trắng của tuyết, thanh nhã đến mị hoặc. Tia ánh sáng nhạt xẹt qua đáy mắt, quét qua cô bác sĩ, rồi yên lặng dừng trên cô bé đang bọc cả thân thể thành cái bánh chưng .

Ánh mắt thâm thủy rơi vào người cô nửa giây, tiếp chậm rãi hỏi: "Em ấy thế nào?"

Bác sĩ lúc này mới lấy lại ý thức: "À, em ấy. . . . . . Bị cảm, còn bị sốt, nhiệt độ không thấp, chắc tối ngủ bị cảm lạnh, các em học sinh này không làm cho người ta bớt lo được. . . . . ."

Cô ta đi tới rút nhiệt kế dưới nách Lan Khê ra, Lan Khê run lên một cái, ánh mắt cuối cùng rời khỏi mặt Mộ Yến Thần.

"38,7 độ " Chân mày bác sĩ chau lại rất chặt, vẫy vẫy nhiệt kế, "Nhiệt độ quá cao, em muốn uống thuốc hay là chích thuốc? Chích thì có tác dụng nhanh hơn, mấy giờ sau sẽ hạ sốt."

Lan Khê nghe tới từ “chích” liền co rúm lại.

Tối hôm qua chỉ đứng bên ngoài hơn ai giờ, không nghĩ sẽ nghiêm trọng như thế.

"Uống thuốc thôi." Giọng nói trầm thấp truyền đến, thay cô ra quyết định.

Tròng mắt Mộ Yến Thần lan ra vài tia máu, cất giấu sự đau đớn cùng mệt mỏi sâu dưới đáy mắt, anh làm sao không biết nguyên nhân dẫn đến việc cô bị sốt? Giờ phút này trái tim bị siết chặt, đau không thở nổi, anh không thể nhìn nổi cảnh tượng cô bị cây kim bén nhọn đâm vào da thịt, không nhìn nổi dáng vẻ cô cắn môi chịu đau, không nhìn nổi. . . . . . cô lần nữa thất vọng vì anh.

Bác sĩ cứng họng, một hồi lâu bất đắc dĩ gật đầu, chỉ nghĩ đây là một tiểu thư nhà giàu, õng a õng ẹo, rất sợ đau.

"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc" tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, bác sĩ đã đi lấy thuốc.

Cách vài mét, Mộ Yến Thần dừng một chút mới chậm rãi đi đến, hốc mắt hơi đỏ. Đầu tiên, anh giơ tay khẽ xoa đỉnh đầu cô, từ từ dời xuống trán, cách lớp tóc mai vẫn cảm nhận được nhiệt độ kinh người, tiếp nữa cúi xuống, dùng trán mình kề sát trán cô. Lúc Lan Khê vẫn còn trố mắt kinh ngạc, anh đã vòng tay siết chặt thân thể cô vào ngực.

Khí lạnh tỏa ra bốn phía.

Hai mắt Lan Khê nhìn chằm chằm anh ở khoảng cách gần, cảm giác nhiệt độ nóng rực trên trán đã được da thịt mát lạnh của anh làm dịu xuống, rất thoải mái, đáy mắt dâng trào hơi nước, cô giơ tay ôm chặt cổ anh.

"Tối hôm qua sao không tới đón em?" Cô khàn giọng hỏi.

Thân thể Mộ Yến Thần cứng đờ.

Lan Khê dường như không thèm để ý đến câu trả lời của anh , khuôn mặt nóng bỏng kề sát vào cổ anh để nhiệt độ giảm đi đôi chút, mang theo nỗi khổ, nức nở nói: "Em cứ sợ anh xảy ra tai nạn xe cộ. . . . . ."

Cả đêm phập phồng lo lắng, giờ phút này được ôm lấy anh mới từ từ tan đi, giống như cơn ác mộng đã kết thúc, cô an tâm hưởng thụ sự ấm áp từ anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio