"Tiểu Quý chị nghĩ em chỉ móc khóa mà không có bấm khóa lại."
Lúc này Quý Tiểu Đông cũng không thể chống lại lời suy đoán của quản lý Dương. Vì vậy cô đứng lên, nhỏ giọng nói: "Em cũng không biết, em chỉ nhớ em đã xoay mấy vòng trong ổ khóa rồi mới rút ra. Em chắc chắn mình đã khóa cửa kỹ rồi."
"Vậy thì thật lạ. Ngày hôm qua, em khóa cửa kỹ rồi, chìa khóa cũng do em giữ, mà hôm nay cửa vẫn y nguyên không bị hư gì mà bên trong lại bị trộm đồ."
Lúc này quản lý Dương cũng không thèm để ý đến Quý Tiểu Đông nữa, cô xoay người về phía mọi người hỏi ý kiến, nói: "Được rồi, chị hỏi các em, hiện giờ chúng ta có cần báo cảnh sát không?"
"Em không có vấn đề, hay là chị hỏi những ai bị mất đồ xem họ thế nào."
"Tiền tiết kiệm của em chỉ có mười mấy đồng mà em để dành cũng chỉ vì thích làm vậy thôi chứ cũng không có mục đích gì cả."
"Quà tặng của em cũng không phải quý giá, cùng lắm buổi trưa em ra ngoài mua món quà khác là được."
"Được rồi, vậy không báo cảnh sát nữa. Thật ra chị cũng cảm thấy không nên báo cảnh sát vì như thế sẽ rất phiền toái. Đến lúc đó mọi người trong công ty cũng chú ý, chưa nói đến việc bộ phận chúng ta bị mất mặt mà phía cảnh sát cũng nói nhiều về công ty chúng ta. Thôi được rồi, mọi người nhanh chóng dọn dẹp và chuẩn bị làm việc đi."
Tổ trưởng Lưu đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, nói: "Quản lý Dương, vừa nãy chị nói muốn họp, vậy chuyện đó thế nào?"
"A, thật ra cũng không có chuyện gì nhưng vì chuyện bị trộm đồ này nên chị cũng quên rồi. Chở đến khi chị nhớ ra thì chị sẽ nói." Quản lý Dương nói xong thì hếch lỗ mũi lên, sau đó trở lại phòng làm việc của mình.
Suốt cả ngày, tâm tình của Quý Tiểu Đông cực kỳ u ám, cô thực sự không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra ngay lúc cô trực? Tại sao tên trộm lại chẳng lấy đi thứ gì đáng giá? Hơn nữa từ trước đến giờ công ty chưa từng bị mất trộm, vậy mà hôm nay lại có trộm. Xem ra cô gặp xui xẻo rồi.
Vốn nghĩ chuyện này cứ như vậy trôi qua, nhưng đến sáng ngày hôm sau, quản lý Dương lại gọi mọi người lên phòng cô, nói rằng có chuyện muốn nói.
Dường như tổ trưởng Lưu đoán ra được vấn đề nên cô quay sang nhìn Quý Tiểu Đông, ánh mắt thể hiện tràn đầy lo lắng. Ngược lại Quý Tiểu Đông lại lộ ra vẻ mặt thẫn thờ ngồi ở chỗ của mình.
Hôm nay quản lý Dương lại trang điểm khá xinh đẹp, quần áo chỉnh tề, trang điểm tự nhiên, đang mỉm cười đứng nhìn mọi người.
"Hôm nay chị tổ chức cuộc họp cũng chỉ vì chuyện xảy ra ngày hôm qua. Bởi vì sơ sót của Quý Tiểu Đông mà khiến trộm lẻn vào phòng làm việc. Vì thế chị quyết định trừ tiền thưởng tháng này của Quý Tiểu Đông. Ngoài ra cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm bồi thường những khoản tổn thất của hai đồng nghiệp Tiểu Trần và Tiểu Nguyễn."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hoàng.
Nhất là Quý Tiểu Đông, lời quản lý Dương vừa nói ra, cô nghe như sấm sét giữa trời quang, cô ngập ngừng mở miệng nói: "Quản lý Dương, em….”
"Nếu như em cảm thấy chị nói không đúng hoặc em có lời muốn giải thích, thì chị mời em đứng lên đây nói. Chị cũng không hy vọng em sẽ ghi hận trong lòng."bg-ssp-{height:px}
Quý Tiểu Đông vội vàng khoát tay nói: "Không phải em không phục, em cũng thấy mình nên bồi thường."
"Quản lý Dương, Tiểu Quý cũng không phải cố ý, hơn nữa số tiền kia cũng không đáng bao nhiêu. Thật sự không cần bồi thường."
"Quà của em cũng chỉ là chuyện nhỏ. Thật ra, em mua chiếc ví màu lam, nhưng sau khi bị trộm, em cũng mua chiếc mới màu đỏ và đã tặng cho bạn em rồi. Thậm chí cô ấy còn nói rằng cô ấy rất thích. Em cũng không bị tổn thất bao nhiêu."
Nghe hai cấp dưới nói vậy, quản lý Dương dứt khoát nói: "Chị biết các em ngại mở miệng, cho nên hãy để chị nói thay. Các em cũng không cần từ chối nữa."
"Quản lý Dương, cám ơn chị nhưng em thật sự không ngại."
"Em cũng vậy, chuyện này đã qua rồi, em cũng không để trong lòng."
Khuôn mặt quản lý Dương tối sầm, đột nhiên cô lớn tiếng nói: "Rốt cuộc các em đang muốn làm gì? Muốn tạo phản à? Nếu các em không để ý đến tổn thất của mình thì hành vi của Tiểu Quý vốn phải bị xử phạt nghiêm minh. Nếu vì tình cảm riêng tư mà cố ý che giấu sai phạm thì tập đoàn Thái Tử này cũng sớm bị phá sản."
Mọi người ngồi trầm mặc không nói lời nào. Quản lý Dương cũng nói quá rồi, tình cảm riêng tư và công việc sai phạm cùng với sự phát triển của tập đoàn Thái Tử thì có liên quan gì đến nhau?
Hiện giờ Quý Tiểu Đông chột dạ, cô xấu hổ cúi đầu, thầm nghĩ lần này có lẽ mình thật sự phạm sai lầm rồi. Cô muốn xin lỗi mọi người, nếu vì vậy mà liên lụy đến các đồng nghiệp thì cô có thể sẽ đau lòng đến chết.
Tổ trưởng Lưu theo dõi Quý Tiểu Đông từ đầu đến cuối, cô có thể đoán được rằng đứa em này muốn ra mặt xin lỗi đây mà. Nhân lúc quản lý Dương còn chưa giận dữ đổ lỗi cho Quý Tiểu Đông thì tổ trưởng Lưu mở miệng trước nói: "Quản lý Dương, chuyện này là lỗi của Tiểu Quý, chị phạt cô ấy phải bồi thường cho tổn thất của các đồng nghiệp cũng phải, nhưng chị cũng không nên trừ tiền thưởng tháng này của em ấy. Không phải em nói giúp Quý Tiểu Đông nhưng một khi muốn trừ tiền thì phải có dấu mộc của phòng tài chính. Đến lúc đó, nếu như bộ phận mình bị họ phát hiện ra sự thật thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thể diện của phòng hành chính. Có lẽ chị cũng không muốn chuyện này xảy ra chứ?"
"Tổ trưởng Lưu suy nghĩ thật sâu xa. Em yên tâm, chị cũng đã nghĩ ra cách nói, chị sẽ nói do Tiểu Quý làm sai nên mới trừ. Phòng tài chính nhất định sẽ chấp nhận lý do này và họ cũng sẽ không hỏi nhiều."
"Chấp nhận thì chấp nhận nhưng em cũng cảm thấy Quý Tiểu Đông không nên bị trừ tiền thưởng."
"Chị cũng mới vừa khen em là suy nghĩ thâm sâu, thì ra cũng chỉ lấy cớ bênh vực Quý Tiểu Đông thôi. Em đừng quên, em chính là cấp trên của các cô ấy, cũng đừng vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình."
"Việc đó …. Quản lý Dương, em chấp nhận chịu phạt, em cũng cám ơn mọi người đã tha thứ cho em. Quản lý Dương nói đúng, phạt tiền là vì răn đe, hi vọng đây là lần cuối cùng công ty mình xảy ra chuyện này. Riêng cá nhân em, em bảo đảm sau này nhất định sẽ nghiêm túc hơn trong công việc của mình. Lần này em khiến mọi người gặp nhiều phiền toái, em thành thật xin lỗi."
Quý Tiểu Đông mặt mày xanh xao, buồn bã muốn khóc, nhưng ở trước mặt đồng nghiệp cô cố nén nước mắt. Ít ra cô không thể rơi nước mắt ở trước mặt quản lý Dương.
"Được rồi, vậy chị cũng không phải người tính toán chi li, chuyện này đến đây chấm dứt. Chị hy vọng mọi người từ nay về sau.. đều phải đề cao cảnh giác, chú ý đến trách nhiệm của mình đối với công việc nhiều hơn."
Quản lý Dương tuyên bố kết thúc buổi họp, cô thản nhiên xoay người rời đi, cũng không ai chú ý đến nụ cười đang nở trên khóe môi cô.