Chuyện tương tự như thế vẫn liên tục xảy ra. Sau một thời gian dài, dù Quý Tiểu Đông có ngốc đến mấy cũng nhận ra quản lý Dương đặc biệt “chăm sóc” mình rồi. Hết lần này đến lần khác, cô luôn bị quản lý Dương sai làm việc, không việc này thì cũng việc khác, đa số toàn làm chuyện riêng. Trong phòng làm việc, những đồng nghiệp khác trông thấy dáng vẻ của cô cũng biết. Vì cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng bị “chăm sóc” qua, nên cũng rất dễ dàng nhận thấy người quản lý Dương “Chăm sóc” là ai .
Mặc dù cô đặc biệt không thích quản lý Dương sai khiến mình như vậy, cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng bản thân là cấp dưới, cô không có dũng cảm đến mức dám đối đầu với cấp trên của mình. Việc này cũng có ảnh hưởng nhỏ đến công việc của cô, nhưng tổ trưởng Lưu dường như cũng thông cảm cho cô. Vì thế, cứ như vậy Quý Tiểu Đông cũng hoàn thành tốt công việc của mình qua nửa tháng.
Một buổi sáng thứ bảy, vào khoảng tám giờ sáng, Quý Tiểu Đông vẫn còn đang vui chơi trong giấc mộng ngao du (ý nói là đang rong chơi, ngắm cảnh trong mộng). Đột nhiên chuông điện thoại di động của cô vang lên. Bị đánh thức, cô lục lọi tìm điện thoại, vừa nhìn thoáng qua, là số của quản lý Dương.
Quý Tiểu Đông lập tức tỉnh táo, cô chống hai tay ngồi dậy, nhanh chóng nhận điện thoại. Sau đó, lễ phép chào hỏi: “Quản lý Dương, chào buổi sáng.”
“Tiểu quý, em biết khu thương mại Đông Phương không ? Nó cũng ở gần chỗ em ở, em có nghe nói qua chưa?”
“Em biết, sao vậy? Có chuyện gì không chị?”
Quản lý Dương giải thích: “Hôm nay quầy chuyên doanh DIOR (thương hiệu của một hãng nước hoa nổi tiếng) có sự kiện “top hàng tiêu dùng”, bất kể mua cái gì, mua bao nhiêu, tất cả đều giảm %. Bây giờ, em giúp chị đến đó xem cái này một chút. Nếu như còn sự kiện thì em giúp chị xếp hàng, lấy chỗ; còn nếu như hết sự kiện, thì thôi vậy.”
Bình thường, trong công ty, cô bị sai khiến, làm việc này, việc kia cũng được thôi. Nhưng bây giờ, vào thời điểm cuối tuần, lại được nghỉ, mà bị sai làm những việc chẳng có quan hệ gì đến việc công ty hết. Trong lòng Quý Tiểu Đông có chút không vui. Nhưng lại nghĩ quản lý Dương là người tạo cơ hội cho cô được vào tập đoàn Thái Tử làm việc, mà lại còn là cấp trên, bản thân cô là người mới nên đành tiếp tục nhịn xuống mà làm việc.
“Bây giờ quá tám giờ, em đến đó chắc sẽ không kịp.”bg-ssp-{height:px}
“Không sao, khu thương mại Đông Phương mở cửa lúc mười giờ. Bây giờ sự kiện sắp diễn ra, em cố gắng nhanh lên một chút là được.”
Quý Tiểu Đông nghe được câu đó, lại hỏi: “Vậy nếu lúc em đến đó mà khu thương mại chưa mở cửa, thì em đứng xếp hàng ở đâu đây?”
“Chị cũng không biết, em hãy nhanh tới đó đi, bằng không lại kết thúc sự kiện đó.”
“Được rồi, em đi chuẩn bị đây.”
Quý Tiểu Đông nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo. Sau đó, cô lập tức đi về hướng khu thương mại Đông Phương.
Sau khi đến khu thương mại Đông Phương nổi tiếng, quả nhiên còn chưa mở cửa buôn bán, nhưng mà gần cửa, cô thấy có mấy người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang. Khi Quý Tiểu Đông đến gần nhìn tấm bảng quảng cáo “Quầy chuyên doanh Dior đang hoạt động, xin xếp hàng ngay ngắn.”
Quý Tiểu Đông không nghĩ rằng mính lại tìm được dễ dàng như vậy. Trước đó, cô còn tưởng rằng mình phải mất nửa ngày, phải lượn mấy vòng, để tìm được nơi này. Tốn hao thời gian và thể lực đều là chuyện nhỏ, nhưng không may không giành được chỗ, cô chỉ sợ quản lý Dương sẽ giận cô thôi. Cô vội vã theo đội ngũ phía trước, bắt đầu đếm số: “Một, hai, ba. . . . . .”
Những người đang xếp hàng phía trước đều mở to mắt, nhìn cô kỳ quái. Sau đó, họ lại nhìn cô từ đầu xuống chân. Họ không hiểu một nữ sinh ăn mặc bình thường, không son phấn lại xuất hiện ở đây làm gì? Trông hình dáng cô cũng không giống là người tiêu thụ DIOR mà.