Đến dưới lầu - nơi ở của Quý Tiểu Đông, Hoàng Phủ Chính bước xuống xe đuổi theo cô đang muốn bỏ của chạy lấy người, nói: "Tiểu Quý, em chờ chút."
"Có chuyện gì sao?"
"Tối ngày mai đến phiên em mời anh ăn cơm, em không quên chứ?"
Vốn tưởng rằng sẽ có chuyện gì khác, hóa ra là việc này. Trong lòng Quý Tiểu Đông vốn âm thầm thoải mái giờ đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Cô lo lắng không yên nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Đương nhiên em nhớ chứ, ngày mai sau khi tan việc, em chờ anh ở góc đường Thanh Sơn."
"Vậy thì quyết định như thế nhé."
"Cảm ơn anh, lão đại, chúc ngủ ngon."
Hoàng Phủ Chính kéo lại cả thân thể đang muốn xoay người rời đi của Quý Tiểu Đông nói: "Em cứ vậy mà vội vã đi lên sao?"
"Ừ, em cảm thấy mệt rồi, muốn trở về nghỉ sớm một chút."
"Em yên tâm, anh sẽ để em lên lầu nghỉ ngơi. Còn bây giờ, em đến đây cho anh một chiếc hôn tạm biệt thôi."
Ôi, xem ra giác quan thứ sáu của mình xưa nay chưa hề sai lầm. Trong phút chốc, Quý Tiểu Đông có cảm giác tức nước vỡ bờ. Cô vốn không quen hành động những cảnh thân mật như các đôi tình nhân yêu nhau như thế này nên vội vã nói dối: "Không được, em đang bị cảm nên không muốn truyền vi khuẩn cho anh."
"Anh không ngại."
"Nhưng em ngại. Em về trước đây, anh đi đường cẩn thận."
Hoàng Phủ Chính vẫn một mực lôi kéo tay cô,không tha, tỏ ra dáng vẻ hôm nay nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Ánh mắt Quý Tiểu Đông nhìn lướt qua bả vai anh, đột nhiên vui mừng hỏi: "Anh Tử, cậu đã về rồi à?"
Thừa dịp Hoàng Phủ Chính quay đầu lại nhìn thì Quý Tiểu Đông vội vã tránh thoát sự kiềm chế của anh, xoay người hướng thang máy chạy đi. Chờ đến khi cô chạy đến bên cạnh thang máy thì mới phát hiện thang máy đang đứng ở lầu mười. Lúc này cô hoảng hốt vội vã nhấn nhanh nút lên trên.
Phát hiện mình bị lừa, Hoàng Phủ Chính cũng không kịp quay đầu lại xem người yêu mình bỏ trốn. Lúc này anh hầu như bị cảm giác mãnh liệt muốn chinh phục cô lấn áp nên sau khi định thần lại thì anh cũng lập tức chạy nhanh đến chỗ thang máy bắt lại Quý Tiểu Đông.
Quý Tiểu Đông nghe tiếng bước chân đột ngột vang lên cùng với sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Phủ Chính, cô nhìn lên thang máy chỉ đang ở tầng năm mà thôi thì bỗng lo lắng đến tột cùng. Giờ phút này, cô thật sự không nghĩ ra cách gì để trốn thoát nên đến cầu thang bộ chuẩn bị chạy lên trên.
Cứ như vậy, Quý Tiểu Đông cứ tự mình từng bước bò lên cầu thang, còn Hoàng Phủ Chính thì cứ truy đuổi ở phía sau. Cuối cùng do sức lực cả hai khá chênh lệch nên anh tóm được cô ở cầu thang lầu hai.
Trên mặt Hoàng Phủ Chính không có vẻ gì tức giận, trái lại thái độ anh ung dung, nhàn nhã hỏi: "Em muốn chạy đi đâu?"
"Không, không phải, chỉ là em …. muốn rèn luyện thân thể một chút mà thôi."
"Vậy em có muốn rèn luyện hô hấp một chút hay không?"
Tuy rằng cảm giác bị anh tóm lấy có chút không thoải mái, thậm chí còn có cảm giác tai hoạ đang sắp giáng xuống đầu mình nhưng Quý Tiểu Đông vẫn một mực hùng hồn nói dối: "Em bò lên cầu thang chính là muốn rèn luyện hô hấp mà."
"Sao lại phải khổ cực như vậy? Đến đây, để anh dạy em một cách hô hấp khác."
Có thể vì đang muốn trả thù Quý Tiểu Đông phản bội mình nên đôi môi Hoàng Phủ Chính như mưa to gió lớn bất ngờ úp trên đôi môi nhỏ nhắn của cô. Thân thể cao lớn cùng khí lực mạnh mẽ của anh bức ép Quý Tiểu Đông khiến cô liên tiếp lui về phía sau. Cuối cùng cô không còn cách gì trốn thoát nên vô lực tựa trên tường. Dù vậy, Hoàng Phủ Chính cũng không có ý định bỏ qua cho cô, môi mỏng càng ngày càng áp sát không có ý định buông tha.
Vì chạy trốn thất bại nên Quý Tiểu Đông đành yên lặng mà để Hoàng Phủ Chính tuỳ ý chà đạp đôi môi anh đào xinh đẹp của mình. Thậm chí cô còn sợ hãi rằng nếu mình có ý phản kháng, thì sẽ càng khiến anh tức giận mà tàn nhẫn trả thù cô. Nghĩ thế nên cho dù bị anh hôn đến sắp ngất, cô cũng không dám có bất kỳ phản ứng nào.
Trong đầu Hoàng Phủ Chính vẫn nghĩ người phụ nữ này còn dám khiêu chiến quyền uy của anh, anh phải dạy dỗ cô một bài học. Anh áp chặt thân thể mình vào người cô mãi cho đến khi giữa thân thể mình và thân thể cô chặt khít không còn một khe hở nào mới thôi.
Thân thể của Quý Tiểu Đông vốn mềm mại không thể chịu đựng nỗi thân hình rắn chắc mạnh mẽ, khoẻ mạnh như sắt thép của đối phương. Thậm chí cô có cảm giác mình sắp bị anh đè bẹp. Cố gắng chịu đựng một chút, đợi đến khi bầu không khí dần ổn định thì cô mới thở đều cùng với khuôn mặt phiếm hồng, mở miệng dịu dàng nhắc nhở: "Em không thở nổi."
"Được, vậy anh làm hô hấp nhân tạo cho em."
"Không cần, hôm nay em thật sự mệt mỏi, muốn trở về nghỉ sớm một chút."
"Vậy em hãy nói anh biết, sau này có còn dám trốn anh nữa không?"
Nhìn thấy sự uy hiếp toả ra trong ánh mắt Hoàng Phủ Chính, Quý Tiểu Đông vội vã yếu thế nói: "Không dám nữa."bg-ssp-{height:px}
"Vậy sau này, anh muốn em hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon, em có chạy trốn nữa hay không?"
"Không chạy nữa."
"Vậy thì được."
Hoàng Phủ Chính vẫn đứng đó một tay ôm hông cô, một tay vén vài sợi tóc đang loà xoà trước trán cô sang một bên. Khi anh nhìn thấy một bên má cô đang ửng hồng vì thẹn thùng thì đột nhiên trong lòng anh có cảm giác yêu thương mà ôm cô vào lòng mình lần nữa.
"Xin lỗi em."
"Hả?"
"Anh không làm em sợ chứ?"
Mặt cô bị anh ôm thật chặt vào ngực, giọng Quý Tiểu Đông có chút mơ hồ nói: "Có một chút."
"Thật không?"
"Không có …. không có."
Người đàn ông nào đó lại dương dương tự đắc hỏi: "Em rất sợ anh sao?
"Có một chút."
"Thật không?"
Rốt cuộc Quý Tiểu Đông cũng đầu hàng rồi, cô van xin tha thứ nói: "Lão đại, em sai rồi, van cầu anh buông tha cho em."
Hoàng Phủ Chính cười cao ngạo như tướng quân thắng trận trở về. Anh kiêu ngạo ra lệnh nói: "Sau này không được chống đối anh biết chưa?"
"Tuy rằng em không dám hứa chắc một trăm phần trăm nhưng em nhất định sẽ cố gắng hết mức có thể."
"Em còn muốn việc này lặp lại nữa sao?"
Quý Tiểu Đông sợ hãi đến nỗi vội vã nhắm hai mắt lại, cũng không dám cử động nữa.
Hoàng Phủ Chính hài lòng nhìn biểu hiện của cô, đưa tay phải ra xoa xoa đôi gò má cao thẳng của cô giống như đang xoa một vật quý. Quý Tiểu Đông vừa định mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt đang phóng to áp sát lại gần mình, cô cũng nhanh chóng khép đôi mi thon dài của mình lại.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó gương mặt Hoàng Phủ Chính toát ra vẻ mặt lưu manh. Anh ngạo mạn mở miệng nói: "Giờ em có thể mở mắt ra."
Bị bắt nạt đến mức thảm thương, đầu tiên Quý Tiểu Đông nhút nhát mở một con mắt, khi thấy anh không hề tức giận thì mới dám mở con mắt còn lại. Dáng vẻ cô lúc này tựa như cô dâu nhỏ oan ức đứng khép nép mà không biết phải phản kháng như thế nào.
"Nếu không phục thì anh sẽ hôn đến khi em tắt thở mới thôi."
Sau khi trong lòng cô âm thầm mắng anh "tự cao tự đại" thì rốt cục khuôn mặt cô cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.
"Đi thôi, anh đưa em về tới cửa."
Vốn còn muốn mở miệng từ chối để tránh việc cô bạn cùng phòng có thể sẽ nhìn thấy nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt độc tài của Hoàng Phủ Chính thì Quý Tiểu Đông miễn cưỡng nuốt xuống.
Thang máy đến, hai người yên lặng cúi đầu bước vào.
Đến cửa phòng trọ của Quý Tiểu Đông, cô vừa thản nhiên vẫy tay chào tạm biệt với Hoàng Phủ Chính, vừa móc chìa khoá chuẩn bị mở cửa. Lúc này, Hoàng Phủ Chính phát hiện đột nhiên mình không nỡ rời đi, thậm chí anh còn muốn dẫn cô rời khỏi nơi đây.
Chìa khoá cũng được cô tra vào ổ khoá, đột nhiên Hoàng Phủ Chính giữ tay cô lại, xoay người lại nhìn cô một cách đầy tình cảm giống như giờ phút này anh đang muốn mang cô về nhà mình.
Hết chương .