”Nghe qua giống như là chuyện xấu, nhưng thực ra là chuyện rất tốt.”
“Sao lại có chuyện như vậy? Em cũng hơi sợ, hay là em không nghe được không?”
“Tiểu quý, xem bộ dạng dễ bị ức hiếp của em kìa. Nếu như chị vẫn im lặng, không nói cho em nghe sự thật, thì em vẫn bị coi như một người đầy tớ bị người khác sai khiến thôi.”
Tổ trưởng Lưu vẫn tiếp tục kể, bất kể Quý Tiểu Đông có muốn nghe hay không. Cô ấy vẫn thao thao bất tuyệt (ý là nói không ngừng nghỉ ấy) đem chuyện quản lý Dương ức hiếp người khác như thế nào, Tiểu Chân đã trải qua những đau khổ kinh khủng ra sao, bao gồm việc đi đóng tiền điện thoại, việc đi ra phi trường đón bạn bè của cô ta, thậm chí giúp cô ta mua băng vệ sinh….
Quý Tiểu Đông thật sự sửng sốt khi nghe chuyện đó. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bàn tay nhỏ bé của cô nhanh nhẹn vuốt ve trước ngực như sợ mình sẽ tắt thở ngay lúc đó. Khi nghe nói trong vòng ba tháng Tiểu Chân giảm xuống mười kilô, cô vội vã nhìn lại mình một chút, sau đó suy nghĩ giờ vóc người mình gầy giống như cây đậu cô-ve, nếu như cô giảm nặng mười kilô, chắc chắn dáng người cô sau này so với xác ướp được khai quật từ hầm mộ lên sẽ không khác nhau gì mấy.
“Nhưng em cảm thấy cô ta cũng còn tốt, cũng chưa có hành hạ em nhiều..., chỉ là đôi lúc có chút phiền phức mà thôi.”
Mắt Tiểu Nguyễn trợn trắng, vị đồng nghiệp mới này rốt cuộc là ngây thơ hay là đầu óc có vần đề đây? Nhưng làm chuyện tốt thì phải làm đến cùng, theo nguyên tắc đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên (ý nói đã muốn giúp đỡ người khác thì phải giúp cho đến khi xong việc), cô vẫn kiên nhẫn giải thích: “Cậu ngốc nhưng cô ta không ngốc, cậu suy nghĩ một chút đi, cô ta đã hủy hoại một thuộc hạ, chẳng lẽ còn không định hủy hoại thêm một người nữa sao? Cậu có hiểu cái gì gọi là ‘ giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt ’ (ý là người còn ở đây thì lo gì những việc khác) hay không?”
“Hủy hoại sao? Có nghiêm trọng như thế hay không? Nếu thật sự là như vậy, sao các cậu không nhắc tớ sớm hơn? Chẳng lẽ so sánh với Tiểu Chân, tớ vẫn còn giá trị lợi dụng hay sao?”
“Đứa ngốc, mỗi ngày chúng ta đều chú ý đến cậu. Nhưng vì Nữ Ma Đầu không sai bảo cậu một cách quá đáng nên chúng ta cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Dù sao cậu cũng là người mới, nên tớ tin cậu so với chúng tớ cũng có nhiều kiên nhẫn hơn. Nếu như cô ấy thật dám đối xử với cậu giống như đối với Tiểu Chân, nhất định chúng ta sẽ khởi nghĩa vũ trang (ý là vùng lên, nổi loạn) đi bảo vệ cậu, chúng ta không thể để cho bi kịch của Tiểu Chân bị lặp lại.”bg-ssp-{height:px}
“Các cậu thật sự quan tâm tớ?”
“Sai rồi! Chúng tớ không phải quan tâm cậu.”
Lòng Quý Tiểu Đông mới vừa vui vẻ, giờ lại như khinh khí cầu bị vật nhọn đâm vào làm cho xẹp xuống: “Vậy cuối cùng là gì?”
“Chúng tớ quan tâm bất kỳ ai bị Nữ Ma Đầu ức hiếp.”
“Thì ra là vậy. Hèn gì mỗi lần tớ bị sai bảo làm việc, các người đều rất bình tĩnh, vốn là tất cả đều ở trong tầm dự đoán mà. Đúng rồi, cậu gọi quản lý Dương là Nữ Ma Đầu?”
Tổ trưởng Lưu vừa vỗ nhẹ trán mình vừa đau lòng nói: “Trời ạ! lúc nói chuyện, chúng ta liên tục gọi là Nữ Ma Đầu mà giờ em mới để ý sao? Điều đó chứng tỏ, em —— thôi, quên đi, không đả kích em nữa là tốt nhất. Hiện tại chị trả lời vấn đề của em đây: không sai, đây là biệt hiệu mà chúng ta đặt cho cô ấy. Nếu em cảm thấy chị nói quá sự thật hoặc không thể chấp nhận được thì em có thể không gọi theo giống chị.”
Lòng Quý Tiểu Đông lại suy sụp lần nữa bị lời nói của tổ trưởng Lưu đả kích. Cô trầm mặc một hồi, tiếp đó lại yếu ớt mở miệng hỏi: “Đúng rồi, nếu các chị cảm thấy cô ấy quá đáng như thế, tại sao các chị không tố cáo cô ấy với ban lãnh đạo?”
“Những người ở đây không phải sợ cô ấy, mà là sợ cha cô ta. Ông ta là quản lý bộ nghiệp vụ hợp tác với Tổng giám đốc dốc lòng thành lập ra tập đoàn này,..có thể nói ông ta cũng góp sức cho tập đoàn này. Cho nên ông ta rất có thế lực, chúng ta không thể đắc tội được.”