Một tháng trôi qua, mùa đông cũng gần đến, nhưng lòng của Quý Tiểu Đông vẫn chưa yên, vẫn đang thấp thỏm, lo lắng. Cô thật sự rất thích làm việc ở đây vì cô đã thích ứng với nơi này, vả lại tiền lương của tập đoàn Thái Tử cũng khá cao. Nếu như cô tìm việc khác, chưa chắc đã có mức lương cao đến vậy.
Truyện chỉ được đăng tại , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..
Ngoài mặt, Quý Tiểu Đông không tỏ vẻ gì, vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Bên cạnh đó, cô và các đồng nghiệp cũng dần dần thân thiết, cũng như cô cũng dần quen với việc quản lý Dương gọi mình.
Mặc dù có đôi lúc cô cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng ít ra cô cũng còn có thể ứng phó được. Không phải nguyên nhân là do cô mạnh mẽ hơn đồng nghiệp Tiểu Chân lúc trước mà là do quản lý Dương chỉ muốn chơi đùa với cô một chút. Trốn vào một góc chờ đợi con chuột mắc bẫy thì chẳng cảm thấy vui hơn sao? Nếu muốn vui đùa, thì dĩ nhiên có trốn có tìm, như vậy trò chơi mới có thể kéo dài lâu được.
Một buổi sáng, Quý Tiểu Đông đi đến công ty thì cô thấy có thông báo, rằng tất cả các nhân viên của tập đoàn Thái Tử đều phải chuẩn bị thật tốt cho buổi lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập của công ty. Khi vào đến phòng làm việc, quản lý Dương cũng bước vào để thông báo việc này.
“Rất vui được thông báo cho các đồng nghiệp tin này, sắp đến lễ kỷ niệm mừng ba mươi năm thành lập tập đoàn Thái Tử của chúng ta. Cũng như mọi năm, hai tiếng đầu sẽ là tiết mục giải trí, kế tiếp là rút thăm trúng thưởng, cuối cùng sẽ là thưởng thức tiệc đứng. À, nếu như các em có tiết mục gì đặc sắc muốn tham gia biểu diễn, thì hãy chuẩn bị trước một tuần, sẽ có ba vòng tuyển chọn. Nếu ai qua được vòng cuối cùng, thì sẽ được lên sân khấu biểu diễn”
Thừa lúc quản lý Dương dừng lại, đồng nghiệp Tiểu Long bắt đầu thầm thì: “Mọi năm những nữ nhân viên như chúng ta, khi lên biểu diễn tiết mục của mình đều rất khó qua cửa. Vậy chúng ta đăng ký tiết mục làm gì nữa?”bg-ssp-{height:px}
Một người đồng nghiệp khác cũng lên tiếng: “Hết cách rồi, chỉ có nam mới được chọn thôi. Mà bộ phận hành chính toàn là nữ. Trong hoàn cảnh nữ nhiều hơn nam, dĩ nhiên những tiết mục của nữ sinh sẽ không được tuyển chọn rồi.”
“Nhưng việc đó không công bằng đối với chúng ta, chúng ta sẽ không có cơ hội được nhận giải thưởng sao?”
“Được rồi, chẳng lẽ các em cũng chỉ nghĩ đến giải thưởng mà không có một chút tinh thần giải trí nào sao? Nếu tiết mục của các em không được tuyển chọn thì điều đó chứng tỏ chất lượng của tiết mục không được tốt lắm. Vậy sao các em có thể trách giám khảo chứ. Nếu những ngành khác có tiết mục đặc sắc hơn, đương nhiên đó là do tiết mục của họ tốt hơn của các em. Dù nói vậy nhưng các em cũng không được nản chí, chị cũng còn có một tin khác tốt hơn, bảo đảm các em sẽ rất thích, mọi người có đoán được tin tức này không?”
Cha của quản lý Dương chính là quản lý Bộ nghiệp vụ, cũng là một trong mười người được bình chọn hằng năm, vậy đương nhiên quản lý Dương có thể biết được những tin tức này rồi. Nhưng lời nói của quản lý Dương cũng giống như cho toàn bộ nhân viên ở bộ phận hành chánh một đòn cảnh cáo, rồi sau đó lại cho họ hy vọng khiến họ quên đi sự kiêu ngạo của cô lúc trước mà mở miệng van xin cô công bố tin tốt.
Các đồng nghiệp ở bộ phận hành chính sớm đoán được lòng dạ của quản lý Dương, chỉ cần họ đến những bộ phận khác hỏi thăm, sẽ biết rõ rằng quản lý Dương lừa họ. Vậy thì sao họ còn Die nd da nl e q uu ydo n,cúi đầu lấy lòng Nữ Ma Đầu nữa đây?