“Vậy có lẽ những bộ phận khác sẽ tham gia. Em chỉ sợ… “
Tổ trưởng Lưu mỉm cười giải thích: “Việc này em cứ yên tâm. Hằng năm, công ty chúng ta chỉ có khoảng mười mấy tiết mục thôi, còn lại đều là tiết mục của những người do công ty mời tới, có năm còn mời được diễn viên nổi tiếng nữa đó. Năm nay, nhân dịp lễ kỷ niệm mừng ba mươi năm thành lập, công ty tổ chức long trọng như vậy, chắc cũng sẽ có những nhân vật nổi tiếng đến tham dự.”
“Vậy họ đến để biểu diễn miễn phí cho công ty chúng ta à? Thật tốt, không biết năm nay diễn viên nổi tiếng nào sẽ đến đây?”
“Điều này không phải do những nhân viên bình thường như chúng ta quyết định là được mà phải đợi cấp trên họp bàn, thảo luận. Cuối cùng sẽ quyết định chọn ai và bắt đầu tìm quản lý của họ thương lượng xem họ có đồng ý nhận biểu diễn hay không.”
“Em thích Vương Phi, Die nd da nl e q uu ydo n, hy vọng năm nay em có thể gặp được chị ấy.”
Tiểu Nguyễn đột nhiên xen vào: “Còn em thích những em học sinh nhỏ tuổi lên hay là những giáo viên thể dục lên biểu diễn cũng được.”
“Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của chị, có lẽ Tổng Giám Đốc muốn mời những người nổi tiếng, ví dụ như năm kia mời Thái Cầm, năm ngoái mời Phí Ngọc Thanh.”
Lời nói của tổ trưởng Lưu trực tiếp phá tan hy vọng của Tiểu Nguyễn, còn Quý Tiểu Đông khi nghe vậy lại có ý tán thành nói: “Vậy cũng đúng, ban lãnh đạo đều là những nhân vật cấp cao. Họ nên mời những nữ diễn viên hoặc nam diễn viên nổi tiếng, còn hơn là họ mời những diễn viên siêu nữ khoái nam (những tài năng trong làn âm nhạc hay những diễn viên trẻ tuổi có dáng người cũng như khuôn mặt đẹp, nổi tiếng rất nhanh, được đông đảo người xem hâm mộ).”
“Cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nói những diễn viên siêu nữ khoái nam không tốt sao? Để tớ nói cho cậu biết, tớ chính fans hâm mộ bọn họ đó nha.”
Dĩ nhiên Quý Tiểu Đông biết siêu nữ khoái nam có rất nhiều fan hâm mộ trên cả nước mà ở đây cũng có một người, đó chính là Tiểu Nguyễn. Vì không muốn tranh cãi với đồng nghiệp, nên cô vội nói lời hoà bình: “Được rồi, tớ sai rồi, bọn họ đều là những người tài giỏi được cả nước công nhận, tớ không nên khinh thường bọn họ.”bg-ssp-{height:px}
“Hừ, đúng rồi. Tớ thích nhất Trương Tịnh Dĩnh hoặc Hàn Canh. Nếu mời được họ, tớ sẽ liều mạng chen vào xin chữ ký của họ.”
Tổ trưởng Lưu nhìn Quý Tiểu Đông với vẻ thương hại, Quý Tiểu Đông cũng nhún vai với vẻ bất đắc dĩ rồi sau đó im lặng, không nói gì nữa.
Ngày lại ngày trôi qua, cuối cùng ngày chúc mừng lễ kỷ niệm mà mọi người mong đợi cũng đến, ngày sáu tháng giêng.
Mặc dù ngày đó phải đi làm, nhưng trong lòng mọi người cảm thấy rất háo hức. Ở mọi góc nhỏ trong công ty, chỉ cần ở đâu có nói chuyện phiếm thì chắc chắn đề tài luôn là diễn viên hoặc ca sĩ nổi tiếng nào đó và tiết mục rút thăm trúng thưởng.
Các đồng nghiệp thuộc bộ phận hành chính cũng rất háo hức. Họ không còn tâm trí để làm việc, có người chắp tay cầu nguyện, có người tán gẫu về diễn viên hoặc ca sĩ nổi tiếng mà mình ưa thích. Chỉ có tổ trưởng Lưu không quan tâm đến những điều này. Nếu như bình thường, cô sẽ nghiêm túc trách mắng các đồng nghiệp, nhưng hôm nay cô cũng mắt nhắm mắt mở làm lơ, coi như không có việc gì.
Sắp đến giờ tan ca, mọi người càng vui vẻ, nếu ai không tán gẫu nữa thì sẽ dọn dẹp một chút, chuẩn bị ra về. Tổ trưởng Lưu cũng muốn nói chuyện với Quý Tiểu Đông.
“Chị thấy em cũng còn rất nhỏ tuổi, sao lại không thích siêu nữ khoái nam vậy?”
Quý Tiểu Đông nhớ lại chuyện lúc sáng, cô vui , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. vẻ giải thích: “Thật ra em đã hai mươi bảy tuổi rồi, lớn hơn Tiểu Nguyễn ba tuổi, chỉ là khuôn mặt trông vẫn còn nhỏ thôi.”