giường, Lận Khả Hân thở hổn hển nằm rạp trên người Nhiễm Đông Khải, tay vừa đặt lên eo của anh, đã bị anh gạt qua một bên.
"Đông Khải, anh sao vậy?" Lận Khả Hân vẫn đắm chìm trong cơn kích tình vừa vồi, anh đã rất lâu rồi không điên cuồng như vậy.
Bình thường Nhiễm Đông Khải đều rất bình tĩnh, thậm chí lúc ở trên giường cũng không dễ động tình, tối qua lại giống như thay đổi thành một người khác, cô trái lại rất vui vẻ, chỉ cảm thấy có chút lo lắng.
Nhiễm Đông Khải đẩy cô ra, đứng lên, đi tắm rồi quay lại, bắt đầu thay quần áo.
"Đông Khải, hay là ngủ tiếp một lát?" Lận Khả Hân trần trụi nửa người trên bắt lấy áo sơ mi của anh, Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt mở miệng nói: "Muốn kết hôn ngay, rất nhiều chuyện phải làm."
Lận Khả Hân nghe xong, không hài lòng trở về ngồi xuống, che chăn nói: "Chuyện vui lớn như vậy, không nói với bác gái một tiếng sao?"
Tay cài nút áo của Nhiễm Đông Khải ngừng lại, lạnh lùng liếc qua Lận Khả Hân nói: "Tôi biết rõ em đang có ý định gì, đừng làm loạn."
Lận Khả Hân bị dáng vẻ của anh dọa sợ, cô thấp giọng nói: "Em không có ý đó."
Nhiễm Đông Khải cau mày nói: "Thay tôi tường thuật lại với mẹ tôi bên kia, nếu bên bà ấy có chuyện gì, ai cho em chỗ dựa."
"Biết rồi." Lận Khả Hân không dám nhiều lời, chỉ hạ giọng nói: "Em đây không phải bởi vì yêu anh sao!"
Nhiễm Đông Khải nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ thở dài nói: "Em yên tâm."
Lận Khả Hân nghe vậy, cũng sinh ra vui sướng.
Nhiễm Đông Khải nói tiếp: "Mẹ tôi đã chọn em, em còn lo lắng cái gì? Đừng tự cho mình thông minh là tốt rồi."
Lận Khả Hân nghe xong, trên mặt thoáng qua một chút không tự nhiên, cô khoác áo ngủ đứng dậy: "Đông Khải, em sai rồi, em biết, anh yên tâm, kỳ thực em cũng không có làm gì."
Nhiễm Đông Khải đi tới cửa, nhìn cô đi qua nói: "Đừng để mọi người nhìn thấy."
nói xong, kéo cửa đi ra ngoài.
------- Vũ Quy Lai --------
Sở Ngự Tây ngồi trên xe, anh đã rất mệt mỏi, nhưng không muốn ngủ, cách biệt thự phía sau ngày càng xa, anh lên tiểu học thì ở nội trú, đến trung học thì xin ra nước ngoài, tất cả đều thực hiện độc lập, đơn giản là phiền chán cái nhà kia, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy mấy khuôn mặt đó.
Sau khi anh trở về vẫn ở bên ngoài, sau đó chọn biệt thự kia, chỉ dẫn về một người phụ nữ là cô, cuối cùng hôm nay anh cũng không muốn trở về nữa.
Tất cả đều cho cô.
Dù anh không cần cô, cũng cầm tù cô.
Ít nhất biết cô ở đâu, anh cũng không cảm thấy trái tim trống trải.
Bình minh, mặc dù còn có sương mù, nhưng dù sao trời cũng gần sáng, anh phải về công ty.
Để Uông Trạch đi làm chuyện anh đã đồng ý với cô, một mình anh ở trong phòng nghỉ của phòng làm việc nghĩ ngơi một chút, ngủ mê man nửa ngày, giống như bị bệnh, đến lúc tỉnh, đã hai giờ chiều.
Điện thoại lần lượt vang lên, anh ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, thấy là điện thoại của Mạch Tử Long, liền nhấc máy.
"Sở đại thiếu gia, sao giờ mới nghe điện thoại?" Mạch Tử Long bên kia hình như rất sốt ruột: "nói cho anh biết một tin, buổi sáng em nghe ba gọi điện thoại, hình như nội dung có liên quan đến anh, anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý!"
Cổ họng của Sở Ngự Tây có chút chát, anh dựa vào đầu giường, trái tim giống như tro tàn: "Là muốn cho tôi đi xem mắt?"
Mạch Tử Long cường điệu trả lời: "Anh biết rồi hả?"
"không có, khụ khụ..." Sở Ngự Tây ho hai tiếng, cơ thể anh thời gian qua rất tốt, có thể là gần đây quá mệt mỏi, mày cũng nhíu lại: "Tôi biết rồi."
"Vậy tự anh tìm lý do từ chối đi! Đừng nói em không mật báo à!"
Sở Ngự Tây cúp điện thoại, theo gương lớn nhìn bản thân, tóc hơi dài quá, áo sơ mi cũng nhăn nheo, bộ dạng này nhìn qua rất uể oải, anh tắm rửa, thay quần áo, ngồi vào trước bàn làm việc.
Trong máy vi tính là tin tức Nhiễm Đông Khải và Sở Vân Hề đi thử áo cưới, chọn nhẫn cưới, góc độ hình rất khá, nhưng anh không có tâm trạng để xem, tắt trang wed, Mạch Hành Kiện điện thoại tới, anh đứng dậy, đến cạnh cửa sổ sát đất nhận điện thoại: "Cậu!"
Giọng nói của Mạch Hành Hành bình tĩnh quả quyết, đi thẳng vào vấn đề: "Ngự Tây, cậu hẹn bộ trưởng Lâm bảy giờ tối, con gái của ông ta cũng đến, cậu sẽ để thư ký báo địa điểm cho con."
Sở Ngự Tây không có bất kỳ cảm xúc gì trả lời: "Con biết rồi cậu."
Mạch Hành Kiện thu điện thoại vào.
Sở Ngự Tây nhìn ra cửa sổ, mới hai giờ đã cảm thấy ánh mặt trời mờ đi, có lẽ anh nên để quá khứ xuống, bắt đầu một lần nữa, kỳ thực giới thiệu ai thì có ý nghĩa gì? Nhưng là cậu giới thiệu, ông nhìn nhất định đạt tiêu chuẩn, sẽ không sai.
Buổi chiều thu dọn đồ đạc xong, lúc chuẩn bị rời đi, Uông Trạch đi vào, có chút ấp úng, đây không giống tác phong của anh ta.
"Sở tổng..."
"Có chuyện gì sao?" trên tay Sở Ngự Tây vắt áo khoác dài.bg-ssp-{height:px}
"Biệt thự điện thoại tới, nói Thương tiểu thư bị bệnh."
Bước chân của Sở Ngự Tây dừng lại một chút, cô bị bệnh? Vừa nghe đến tin này, lòng của anh vẫn không thể khống chế được bị ảnh hưởng theo, ngược lại lạnh giọng nói: "Sau này chuyện bên kia, cậu tới xử lý là được rồi, không cần nói với tôi."
Uông Trạch nghe xong, đành phải gật đầu nói: "đã biết."
Tối nay anh thoái thác tất cả việc công, dù sao cũng đi sớm một chút, mới là tôn trọng cậu, đi tới cửa, anh dừng bước lại, từ trong ví tiền rút ra một tấm thẻ, ném cho Uông Trạch: "Để bác sĩ Lận đến xem cho cô ấy."
Uông Trạch nhận tấm thẻ tín dụng kia, đây là đặc biệt dùng để chi tiêu cho mẹ con các cô.
Sở Ngự Tây lái xe, nhưng khuôn mặt đẹp trai từ đầu đến cuối có chút u ám, không biết có phải lúc gần đi nghe tin cô bị bệnh hay không, hay sắp phải xem mắt.
Đèn hoa vừa lên, bao la mờ mịt.
Trong hội quán ở Duệ Vương Phủ, kết cấu vương phủ vẫn còn, phục vụ ngoài cửa và người đậu xe đều mặc phục cổ, anh nhìn mũ chỏm và sườn xám, bất giác nhíu mày, vào vương phủ, có người dẫn đường vòng qua tiền sảnh, hành lang, đi tới sân sau, đèn lồng treo cao, bên trong chỉ là đèn điện, nhưng thật có mấy phần hương vị.
Người bình thường cũng không đến chỗ tốt như vậy. Sở Ngự Tây dựa vào hành lang, nhìn đồng hồ một chút, chỉ mới sáu giờ ba mươi, anh hút một điếu thuốc, khói lượn lờ bay lên, bóng cả người anh đều nằm dưới bóng râm của đèn lồng, đầu điếu thuốc giữa ngón tay thon dài chốc sáng chốc tối.
"Ba, con không vào! Sao ba có thể gạt con tới xem mắt?" Giọng nói của một cô gái.
"Tiểu Lôi, đừng quấy rối, ba nói hơi muộn, nhưng người tối nay là cháu trai của chú Mạch, con xem qua rồi hãy nói." Giọng của người kia hùng hậu vang lên.
"Con không xem, con thấy tổng giám đốc CEO gì đó khá hơn, các người đừng nghĩ cấu kết thương nghiệp!"
"Lâm Lôi!" Người đàn ông nổi giận: "không đồng ý cũng được, vậy cũng phải tôn trọng bề trên!"
Sở Ngự Tây dụi tắt thuốc lá, không có bất kỳ cảm xúc gì, anh đi tới phòng bao, bên trong phòng cổ kính, có mùi bếp đồng hun khói, tấm nệm nhỏ bày trên bàn chạm hoa văn, tầng trên tấm nệm bắt đầu thêu hoa, bốn phục vụ ăn mặc theo cách cung nữ đã qua chào đón, nhận lấy áo khoác bạc trong tay của Sở Ngự Tây.
trên mặt đất là mấy chiếc ghế dựa bàn vuông, anh yên lặng ngồi đó, đã có người bước đến chào hỏi, tất cả đều là dáng điệu giả cổ, hỏi uống trà gì.
Sở Ngự Tây uống trà ô long đông lạnh, mặc áo sơ mi trắng, kim cương trên cổ tay áo sáng bóng, anh thờ ơ thổi trà, có lẽ vì đối phương không thèm để ý, anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngoài cửa sổ có người hô: "Khách quý đến."
Tiếp theo có người vén rèm cửa, Mạch Hành Kiện, Lâm Khả Long và Lâm Lôi ba người trước sau đi vào.
Sở Ngự Tây để ly trà xuống, lạnh nhạt đứng lên, nói một câu: "Cậu!" Lại nhìn về phía hai cha con tranh chấp vừa rồi, lễ phép mà xa cách gật đầu: "Bác Lâm, Lâm tiểu thư."
"Bộ trưởng Lâm, tiểu Lôi, đây là cháu trai Sở Ngự Tây của bác." Mạch Hành Kiện gật đầu với nhân viên phục vụ ở bên cạnh, chợt nghe một nhân viên phục vụ truyền thanh ra ngoài: "Mang thức ăn..."
Có người bưng chậu nước tới, cho từng người rửa tay, Lâm Khả Long cười nói: "Chỗ này được lắm, chủ tịch Mạch thật có mắt."
Lâm Lôi bên cạnh nhìn Sở Ngự Tây, đầu tiên là hơi sững sờ, mới sẵng giọng: "Ba cũng biết nhìn à."
Những lời nói này, Sở Ngự Tây chỉ cười nhạt.
Tiệc rượu bày ra, lại không phải thịt cá, cách làm nội phủ từng món truyền lên, đi kèm là rượu tốt ủ lâu năm, vô cùng có ý vị. (Cách làm nội phủ: làm theo phong cách trong cung.)
Bởi vì Mạch Hành Kiện thích yên tĩnh, nên tại chỗ vốn có diễn tấu kéo đàn và hát đều lui xuống.
Sở Ngự Tây cũng không chen vào nói, nói rất ít, Lâm Khả Long vốn là ở bộ thương vụ, hỏi mấy câu, anh trả lời cũng rất ổn thỏa, theo cái nhìn của bề trên, không còn gì tốt hơn.
Sau khi Mạch Hành Kiện uống mấy ly thì thở dài nói: "Lúc trước chúng ta hận không thể phá đi những thứ này, phá bốn cũ, hôm nay lại tự mình chạy tới, cảm thấy cũ vẫn có mùi vị." (Phá bốn cũ: là chỉ bài trừ tư tưởng cũ, văn hoá cũ, phong tục cũ, tập quán cũ.)
Lâm Khả Long nói: "Đúng vậy, ông xem bọn trẻ bây giờ, đều chạy theo trào lưu. Lôi Lôi, kỳ sau con làm chuyên đề gì? Phố nhỏ biến mất phải không?"
Nhắc đến chuyên nghành của Lâm Lôi, mặt mày cô nhíu lại, lập tức lộ ra dáng vẻ người chủ trì sắc bén của đài phát thanh, chậm rãi mà nói, phê phán về việc câu kết thương nghiệp, để khai phá bất động sản...
Sở Ngự Tây nghe xong, chỉ cười nhạt.
Ăn xong cơm tối, Mạch Hành Kiện kéo Lâm Khả Long, đương nhiên hai người đều có tài xế và thư ký đi theo, ném Lâm Lôi cho Sở Ngự Tây.
Sở Ngự Tây mở cửa xe, thấy Lâm Lôi ôm vai, nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi biết em không tình nguyện, em yên tâm đi."
Lâm Lôi nghe anh nói xong, cúi đầu ngồi vào bên kia ghế phụ, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Sở Ngự Tây cũng không có gì khác, anh chỉ tập trung lái xe, vì trước đó có uống chút rượu, nên lái xe rất chậm, cộng thêm xe rất đông, nên mùi rượu lan ra trong xe.
"Anh không thích tôi?" Cuối cùng Lâm Lôi cũng ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ngự Tây, cô luôn nghĩ với quyền thế của cha mình, đương nhiên đối phương là người nịnh bợ, trước kia xem qua mấy con em thế gia, mặc dù không tính là nịnh hót, nhưng cũng luôn khen cô tài mạo song toàn, lúc đầu cô còn tưởng Sở Ngự Tây chỉ là lạt mềm buộc chặt, giả đứng đắn, nhưng bây giờ anh nhìn thẳng về phía trước, dường như không có ý trả lời mình.
Sở Ngự Tây nghe cô hỏi vậy, cũng không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu như cô không muốn, coi như xong."
"Vậy còn anh?" Lâm Lôi có chút bất mãn, một bên mặt của anh làm cho người ta cảm thấy tim đập thình thịch, những người chủ trì trong đài đều không có bộ dạng đẹp mắt giống anh, lại còn lạnh nhạt với cô như vậy.