Thương Đồng lau nước mắt, đi xuống cầu thang, nhìn người đàn ông xa lạ bên cạnh, cô rời khỏi bàn vai đặt trên vai mình, giọng nặng nề nói: "Nhiễm tiên sinh, cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, coi như đền bù ngày hôm qua đụng tôi, chúng ta thanh toán xong."
Nhiễm Đông Khải nâng lên cánh tay vừa khoác trên vai cô, nhìn đồng hồ, nhàn nhạt cười: "Tốt."
Thương Đồng nhìn bóng lưng anh rời đi, cầm trong tay tập giấy màu xanh biếc, đi ra cửa cục dân chính, nhìn trời xanh, lá cây Bạch Dương vàng óng, nội tâm mơ hồ có cảm giác. Bởi vì biết La Hằng Viễn thật lòng đối xử tốt với cô, sợ làm trễ nãi anh, Niệm Niệm sinh ra làm hộ khẩu xong, cô vẫn bảo anh đi làm thủ tục, tránh làm chậm trễ đại sự chung thân của anh, nhưng anh cứ kéo dài, mãi đến hai năm qua, cô mới hiểu được tâm ý của anh, thì ra là không hề đơn thuần như vậy, nhưng mà cô lại cảm giác
có lỗi vô cùng.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống nặng nề như vậy.
Thương Đồng mới vừa thờ dài, liền nghe thấy giọng La Hằng Viễn sau lưng: "Đồng Đồng, sao lại có mình em, anh ta đâu?"
Thương Đồng cả kinh, cô quay đầu lại, nhìn thấy La Hằng Viễn đã gần trong gang tấc, cô không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói: "Anh ấy bận nhiều việc, cho nên..."
"Cho nên cái gì?" La Hằng Viễn sắc mặt tái nhợt: "Em đến cùng là đang gạt anh đúng không? anh ta căn bản không quan tâm em, anh ta trở về là muốn quyền nuôi dưỡng đứa bé phải không?"
"Hằng Viễn, anh nghĩ nhiều rồi, không phải như thế..." Thương Đồng thấy anh nắm bả vai mình, điệu bộ muốn truy hỏi rõ ràng, lòng cô hơi luống cuống, vừa muốn mang sự thật nói ra, cảm giác có một chiếc xe dừng lại ở bên chân cô.
Cửa kính xe Land Rover chậm rãi hạ xuống, bên trong là Nhiễm Đông Khải, khuôn mặt anh tuấn: "Đồng Đồng, vừa rồi đi lấy xe chậm, lên xe đi."
La Hằng Viễn nhìn thấy người trong xe, sững sờ, không tự chủ buông Thương Đồng ra.
Nhiễm Đông Khải từ trên xe bước xuống, mở cửa bên ghế phụ, cánh tay để trên cửa xe, mỉm cười nhìn La Hằng Viễn: "La tiên sinh, anh đi đâu, tiện đường chở anh một đoạn?"bg-ssp-{height:px}
"không cần." La Hằng Viễn hai tay hạ xuống, lui về sau hai bước.
Thương Đồng cúi đầu, bỏ qua ánh mắt nhìn chăm chú chậm rãi lên xe.
cô không phải là chưa từng ngồi xe sang trọng như vậy, thế nhưng là lần đầu tiên cùng với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Trong xe nhiệt độ có chút lạnh, cô ôm hai vai, cắn môi dưới, hồi lâu mới nói ra một câu: "Cám ơn."
Nhiễm Đông Khải chỉnh lại nhiệt độ, ổn định lái xe, ánh mắt cũng bình tĩnh nhìn thẳng phía trước: "không cần khách sáo, chỉ là vừa vặn giúp mà thôi."
"Phía trước đầu đường dừng lại là được, tôi thuê xe trở về." Thương Đồng quay đầu nhìn cổng cục dân chính, thấy La Hằng Viễn đang bắt xe, lòng cô có chút khẩn trương, gạt người cảm giác thật khó chịu, năm năm trước cô đã từng nếm trãi qua, còn đã từng âm thầm nghĩ, không bao giờ...nói dối nữa, không nghĩ đến vì người kia, cô lại tự dối mình rất để ý anh.
Xe đi qua đầu đường, cũng không dừng lại.
Bởi vì Thương Đồng cúi đầu, không để ý, đến lúc đèn đỏ, cô ngẩng đầu ngạc nhiên phát hiện đã chạy rất xa, có thể thấy quán rượu Hàn Thành.
"Dừng xe!" Thương Đồng nghĩ anh có liên quan đến dự án khai phá thành Bắc Giao, giọng cũng không thấy được cao bao nhiêu.
Nhiễm Đông Khải thấy vừa chuyển qua đèn xanh, nhàn nhạt nói: "Qua đầu đường, sang bên phía trước mới có thể dừng xe."
Lúc xe dừng lại, Thương Đồng đặt tay ở cửa xe, cô do dự một lúc, quay đầu lại liếc nhìn Nhiễm Đông Khải, rốt cuộc nói ra nghi vấn khó chịu trong lòng: "Nhiễm tiên sinh, ngài tại sao lại muốn khai phá mảnh đất thành Bắc Giao?"
Nhiễm Đông Khải xoay đầu lại, nhìn Thương Đồng, nhàn nhạt cười: "Đồng tiểu thư đối với chuyện này cũng có hứng thú sao?"