Chương : Ông tự mình nói với bọn họ
Sở Ngự Tây nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Niệm Niệm, anh đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian nhìn con bé lớn lên?
"Vậy chú đừng vứt đi nhé!" Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Ngự Tây, cô bé muốn rút tay về, nhưng Sở Ngự Tây không buông tay, cô bé quay qua nhìn Thương Đồng, thấy cô đang khóc.
"Mẹ, mẹ sao vậy?" Niệm Niệm ngạc nhiên nhìn Thương Đồng.
Thương Đồng nghiêng mặt đi, lau lệ ở khóe mắt.
Sở Ngự Tây buông tay Niệm Niệm ra, bàn tay to lớn của anh xoa nhẹ lên mặt cô, dùng lòng bàn tay thô ráp lau lệ ở khóe mắt cô, ấn đầu cô vào trong ngực mình.
"Đừng như vậy..." Thương Đồng nhẹ nhàng đẩy anh ra, sao bọn họ có thể như vậy?
Trong lòng của Sở Ngự Tây cũng vô cùng khổ sở, anh nhìn nước mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt của Thương Đồng, nhẹ giọng nói: "Vậy anh nên làm thế nào? Anh muốn không yêu em, nhưng anh làm không được, em có thể làm được sao?"
Thương Đồng cúi đầu xuống, trốn tránh nói: "Em có thể."
"Vậy đây là gì?" Sở Ngự Tây đưa cá nhỏ đến trước mặt cô: "Tại sao dạy con bé đan cái này? Tại sao đặt tên cho con bé là Niệm Niệm? Nhớ mãi không quên, không phải cho đến bây giờ em cũng không quên quá khứ của chúng ta sao?"
"nói những điều này có tác dụng gì?" Giọng của Thương Đồng càng nói càng yếu đi, cô cũng biết, mình không có cách nào thuyết phục bản thân.
Sở Ngự Tây đau lòng nhìn chằm chằm vào cô: "Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều, em còn đối xử với anh như vậy sao? Em gạt anh lâu như vậy, mọi người đều biết, chỉ gạt một mình anh, đối với anh như vậy công bằng sao? Đối với con bé công bằng sao? Con bé có quyền được biết, ai mới là cha ruột của con bé, anh không muốn để con gái của anh gọi người khác là cha! Em cũng không có quyền làm vậy!"
Niệm Niệm không rõ nguyên do nhìn hai người bọn họ, cô bé thấy Thương Đồng vẫn im lặng rơi nước mắt, cũng có chút lo lắng, nhẹ nhàng lắc Thương Đồng: "Mẹ, mẹ đừng khóc..."
Thương Đồng nhẹ nhàng lau nước mắt, vỗ vỗ Niệm Niệm, dịu dàng nói: "Niệm Niệm, mẹ không sao, mẹ và...chú có chút chuyện muốn nói, con chờ một chút nhé."
Thương Đồng lặng lẽ đi ra ngoài, Sở Ngự Tây cũng đứng dậy đi theo.
trên hành lang, Sở Ngự Tây bước lên ôm Thương Đồng vào trong ngực.
Rời khỏi tầm mắt của Niệm Niệm, anh cũng không thể khống chế cảm xúc của chính mình, hận không thể mang người phụ nữ nhỏ bé này hoà tan vào xương máu mình.
"Ngự Tây..." Cơ thể của Thương Đồng cứng ngắc: "Anh không thể như vây, anh đã đính hôn, giữa chúng ta nên cắt đứt quan hệ, không thể tiếp tục sai lầm. Lâm tiểu thư là một người tốt, cô ấy lương thiện hào phóng lại có cá tính, anh nhất định sẽ yêu cô ấy!"
"Lễ đính hôn huỷ bỏ rồi." Sở Ngự Tây hơi nới lỏng, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt càng nghiêm túc hơn: "Cho dù người khác tốt thế nào, anh cũng chỉ muốn em. Có lẽ sự việc không tệ như chúng ta tưởng tượng, có lẽ...có lẽ em và anh vốn dĩ không có bất cứ quan hệ gì, chúng ta có thể đi làm DNA, đi ngay bây giờ..."
Thương Đồng bị anh kéo đi hai bước, cô níu cổ tay anh: "Ngự Tây, cho dù không phải, anh có thể bỏ qua khúc mắc, ở cùng một chỗ với em sao?"
Sở Ngự Tây dừng bước lại, anh nhìn Thương Đồng, khẽ nói: "Vậy còn em? Em thương cha của em như thế, sẽ không căm hận chúng tôi sao?"
Lời nói của anh, lập tức đâm trúng chỗ đau của Thương Đồng.
cô cắn môi dưới, nhìn Sở Ngự Tây nói: "không sai, quả thực em rất căm hận cha của anh! Cũng căm hận người phụ nữ dễ dàng thay đổi, nếu chúng ta ở chung, em sẽ cảm thấy có lỗi với cha em, nên đây cũng là một trong những lý do em từ chối anh. Em nghĩ anh cũng vậy, vì vậy chúng ta không cần rối rắm nữa, bất luận giữa chúng ta có quan hệ máu mũ hay không, chúng ta cũng không gánh nổi oán hận sâu nặng và sự bất an."
Sở Ngự Tây im lặng một lúc, anh từ từ nắm lấy hai tay Thương Đồng, nhìn vết dao trên cổ tay cô, khẽ nói: "không sai, quả thực khi anh vừa biết em là con gái của Tân Mộng Lan, đã từng đấu tranh. Em cũng nói, chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm nặng nề, nhưng chuyện đời trước của bọn họ, liên quan gì đến chúng ta? Muốn oán muốn hận thì oán hận hai người đó, là bọn họ huỷ hoại tuổi thơ của chúng ta, huỷ hoại hạnh phúc của chúng ta! Anh không muốn so đo, em cũng vậy có được không?"
Anh chờ câu trả lời của cô, ánh mắt tha thiết, cơ thể của anh che khuất ánh đèn, bóng đen chiếu lên trên người cô.
"Nếu...là kết quả kiểm tra chúng ta không muốn nhìn thấy nhất?" Thương Đồng khẽ nói.
Sở Ngự Tây cau mày, anh nhìn Thương Đồng thật sâu, chậm rãi lắc đầu: "sẽ không."
Sao anh có thể chắc chắn như thế?
Đáy mắt của Sở Ngự Tây hiện lên vẻ đau đớn.
Cho dù bọn họ là anh em, anh cũng sẽ không để cô biết! Bởi vì lần này, sẽ do anh gánh lấy tất cả đau khổ.
Cuối hành lang, hai người cuối cùng cũng ôm lấy nhau.
Vòng ôm của anh rất ấm áp, làm cho Thương Đồng một mình chống đỡ năm năm rốt cuộc cũng thả lỏng, cô mặc kệ, ít nhất trước khi biết kết quả, cô còn có thể phóng túng một lần, lưu luyến vòng ôm của anh.
Có lẽ đây là cái ôm cuối cùng.
cô vùi vào trong ngực anh, cảm nhận nhịp tim của anh.
Chỉ hy vọng, giờ khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
---- Vũ Quy Lai ----
Biệt thự nhà họ Sở, Nhiễm Đông Khải vội vàng đạp thắng xe, anh sải bước đến cửa, nhấn chuông mấy lần.
Vào biệt thự, Sở Hán Thần biết tin, xuống lầu, sắc mặt vô cùng xấu.bg-ssp-{height:px}
"đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
Nhiễm Đông Khải bước lên một bước, đi tới trước mặt Sở Hán Thần, anh trầm giọng nói: "Ông có biết không, tối nay Sở Ngự Tây muốn đính hôn?"
Sở Hán Thần nghe xong có chút đau xót: "Nó không nói cho chúng tôi biết."
"Tôi mặc kệ tại sao cha con các người lại cương với nhau như vậy, tôi đến là hy vọng ông có thể nói cho tôi biết sự thật, rốt cuộc Thương Đồng là con gái của ai! Là ông hay Triệu Hải Thâm?"
Sở Hán Thần hơi sửng sốt, ông nhìn Nhiễm Đông Khải từ trên xuống dưới: "Con...sao con lại hỏi như vậy?"
Ánh mắt của Nhiễm Đông Khải tối xuống, anh lạnh lùng nói: "Ông nói cho tôi biết câu trả lời trước đi."
"Đông Khải, ta biết con vẫn còn oán trách ta, cho rằng cái chết của cha con có liên quan đến ta, ta cũng đã giải thích với con, lúc đó là tình thế bất đắc dĩ, con tổn thương Vân Hề, bây giờ còn muốn tổn thương Thương Đồng sao?"
Nhiễm Đông Khải siết chặt nắm tay: "nói vậy, cô ấy cũng là con gái của ông?"
Sở Hán Thần im lặng chốc lát, ông cau mày nói: "không phải."
"không phải? không phải ông đang gạt tôi chứ?" Nhiễm Đông Khải có chút kích động: "Vậy tại sao bác gái không biết?"
Sở Hán Thần xoa huyệt thái dương, ông cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhìn Nhiễm Đông Khải nói: "Bọn họ đã hiểu lầm rồi."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Nhiễm Đông Khải nóng nảy, anh nhất định phải giúp Thương Đồng hỏi ra sự thật.
Sở Hán Thần thở dài nói: "Thôi, chuyện cũng đã qua nhiều năm, đừng nhắc đến nữa."
"không được, ông nhất định phải nói cho tôi biết sự thật!" Nhiễm Đông Khải chặn đường đi của Sở Hán Thần, anh trầm giọng nói: "Ông có biết không, năm năm trước Sở Ngự Tây và Thương Đồng yêu nhau, bọn họ còn sinh Niệm Niệm, nếu không phải vì các người, sao bọn họ lại tách ra, sao lại chịu nhiều dày vò như vậy? Nếu Thương Đồng là con gái của ông, ông xem ông đã làm ra chuyện tốt gì!"
Sở Hán Thần kinh ngạc: "Con nói Ngự Tây và Thương Đồng có một đứa con gái?"
"không sai, nhưng bây giờ con bé đang bị bệnh bạch cầu, bác sĩ nói nếu không tìm được tuỷ phù hợp, chỉ có đến năm cuộc sống!"
Sắc mặt của Sở Hán Thần lập tức trắng bệch: "Sao có thể như vậy?"
"Đó là bởi vì ông làm việc ác quá nhiều!" Nhiễm Đông Khải không chút lưu tình mở miệng, anh lập tức lấy điện thoại của mình ra, muốn gọi cho Sở Ngự Tây.
Điện thoại không thông, anh gấp giọng nói: "Bây giờ Sở Ngự Tây sắp đính hôn với người khác, ông đi nói sự thật cho anh ta biết đi! Ngay bây giờ..."
Sở Hán Thần vừa bước mấy bước, lại dừng chân: "Ta đi gọi Mộng Lan cùng đi!"
Nhiễm Đông Khải buông tay ra, anh nặng nề thở ra một hơi, nhìn Sở Hán Thần đi lên lầu.
Nhưng chờ phút, Sở Hán Thần không xuống lầu, anh có chút nóng nảy chạy lên lầu, mới đi nửa đường, thì thấy Sở Hán Thần ôm Tân Mộng Lan xong ra: "Đông Khải...mau...mau..."
Nhiễm Đông Khải hơi sửng sốt, thấy bộ dạng ngủ say của Tân Mộng Lan, một dự cảm không lành nổi lên trong lòng.
"Mau đưa đến bệnh viện!" Sở Hán Thần chạy về phía bậc thang.
Nhiễm Đông Khải đuổi theo, mở cửa xe ra, Sở Hán Thần chân tay lúng túng ôm Tân Mộng Lan lên xe.
"Mộng Lan...Mộng Lan..." Sở Hán Thần rối loạn, ông ôm Tân Mộng Lan sắc mặt trắng bệch, trong tay cầm di thư bà viết, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Nhiễm Đông Khải cũng luống cuống, chắc là Tân Mộng Lan biết được sự thật, nên mới tự tử, anh đạp ga, chạy về hướng bệnh viện gần nhất.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Sở Hán Thần cầm di thư bất lực vịn cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ bi ai: "Mộng Lan, đều là lỗi của tôi! Lỗi của một mình tôi!"
Sắc mặt của Nhiễm Đông Khải cũng không tốt, mặc dù ở đáy lòng anh hận Sở Hán Thần, nhưng Tân Mộng Lan đối với anh vẫn rất tốt, bà cũng không có tham gia lần họp mặt đó, chắc hẳn cũng không biết chuyện gì, bây giờ thấy bà uống thuốc tự tử, tức giận trong lòng anh đối với Sở Hán Thần tăng thêm mấy phần.
Anh gọi điện thoại cho Sở Ngự Tây lần nữa, nhưng vẫn không thông, đành phải để Chu Hi đi tìm, một là đến hội trường, sau đó đến chỗ bệnh viện của Thương Đồng.
Sở Hán Thần đã hoàn toàn suy sụp, ông bi thương nhìn cửa phòng cấp cứu, rơi vào trong đau đớn cùng cực.
"Mộng Lan, hôm đó chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, tôi đã có lỗi với bà, sao tôi có thể ở lúc bà ngủ say mà xâm phạm bà được?"
"Mộng Lan, tại sao con đường của chúng ta lại khó khăn như thế? Tại sao?"
Nhiễm Đông Khải đi tới sau lưng ông, trầm giọng nói: "Tôi hỏi ông lần nữa, ông dám thề Thương Đồng không phải là con gái của ông không?"
Sở Hán Thần khổ sở lắc đầu, ông không nói ra lời, chỉ ôm ngực.
"Tôi gọi bọn họ đến đây, ông tự mình nói với bọn họ!"
Ngoài hành lang dài, Sở Hán Thần suy sụp ngồi xuống, tầm mắt của ông dừng lại trên di thư của Tân Mộng Lan, cơ thể không ngừng run rẫy.