Sau khi Sở Ngự Tây từ nhà họ Mạch đi ra, không nói một lời.
Gió đêm rất lạnh, thổi buốt đầu óc.
Thương Đồng im lặng theo phía sau anh, hai người đi tới cạnh xe, Sở Ngự Tây chống tay lên xe, anh cúi đầu, cả người đều bị vây quanh bởi bóng tối.
Ở trong lòng của anh, mẹ anh rất đẹp, ký ức mãi mãi dừng lại ở lúc bà ngồi bên Piano, nhọc tâm học ca khúc 《 Cỏ Hoa Lan 》. Bà xuất thân trong gia đình cách mạng, đều tiếp xúc với những ca khúc mãnh liệt dâng trào, tiếp thu nền giáo dục một là không sợ khổ, hai là không sợ chết, nên đối với tình cảm vô cùng cố chấp. Bà cũng chưa bao giờ học qua Piano, không giống Sở Hán Thần và Tân Mộng Lan, bọn họ xuất thân không tốt, vốn dĩ là giai cấp tư sản, nhưng vì để có thể lấy lòng Sở Hán Thần, bà lại đi học Piano mà lúc đầu rất coi thường, để đánh một ca khúc được trích ra từ thơ.
Nhưng, bà vẫn không chiếm được trái tim của cha.
Bà thà rằng cắt cổ tay tự sát, cũng tuyệt đối không cho ông ấy tự do.
một nỗi đau đớn khó tả quấn lấy anh. Tình yêu này, rốt cuộc là loại tình yêu gì?
Bản thân bà không hạnh phúc, còn trút lên nhiều người như vậy. Nhưng anh cũng không trách bà, bởi vì đó là mẹ của anh, một người phụ nữ vì yêu mà hy sinh, vì yêu mà chết...
Thương Đồng đi theo phía sau anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, tựa cơ thể vào trong vòng tay anh.
Sở Ngự Tây cảm giác được cơ thể mềm mại của cô giống như một con mèo đang run rẩy trong ngực anh, đôi mắt anh hiện lên vẻ đau đớn: "Rốt cuộc anh cũng hiểu lúc ấy em ra đi có tâm trạng gì."
Thương Đồng dựa vào anh, vòm ngực rộng rãi của anh che đi gió thổi đến, ban đêm, chỉ có hai người bọn họ, lòng của cô dịu xuống, khẽ nói: "Ngự Tây, đừng nghĩ nữa, đều đã qua rồi. Cũng giống như anh nói, chúng ta không nên gánh trên lưng ân oán nặng nề như vậy. Mẹ của anh cũng rất đáng thương, bà ấy không tìm được một người thật sự yêu bà ấy."
Sở Ngự Tây lắc đầu, anh đang rất kiềm nén: "Anh thật sự hy vọng, không bao giờ biết được sự thật, có thể dựa và thù hận mà sống, khi đó, anh hận hai người bọn họ, ngay cả Vân Hề là em ruột của anh, anh cũng ghét nó. Nhưng bây giờ, anh lại vô cùng hận bản thân anh..."
"không, Ngự Tây!" Thương Đồng ôm eo của anh, khẽ nói: "Anh đối với Vân Hề rất tốt, em biết, anh chưa bao giờ thật sự làm tổn thương hai người bọn họ, bản thân anh đã khổ sở nhiều năm như vậy, bây giờ, chúng ta buông xuống hết có được không?"
Sở Ngự Tây cúi đầu nhìn Thương Đồng, đôi mắt trong veo như nước, chỉ có anh mới hiểu bên trong chứa đầy sự hiểu biết và khoan dung.
Tâm trạng của anh, cũng giống như lúc cô phát hiện Tân Mộng Lan không chết, ngược lại còn trở thành người phụ nữ xấu xa phá hoại gia đình người khác. không cách nào đối mặt, chỉ có thể im lặng chịu đựng một mình.
Năm năm nay, cô đã trải qua trong rối răm như thế nào?
Mà anh lại lần lượt làm tổn thương cô, anh thật sự không bằng cầm thú.
Nhưng lúc này cô lại có thể buông xuống tất cả, mở rộng lòng để tiếp nhận anh.
Anh đã từng không cách nào chấp nhận những chuyện mẹ cô làm, mà khi cô biết được sự thật lại có thể độ lượng đáp trả.
"Đồng Đồng..." Sở Ngự Tây ôm lấy cô, lỗ khuyết trong lòng cuối cùng cũng được lấp đầy.
Bọn họ đều đã quá mệt mỏi.
Mệt mỏi đến không còn sức để vùng vẫy, không còn sức để rối rắm, chỉ muốn trân trọng mối tình quanh đi quẩn lại này.
"Lên xe..." Sở Ngự Tây phát hiện ra cô đang lạnh, mở cửa xe, anh muốn dẫn cô đến một nơi.
Mở hệ thống sưởi ấm, Sở Ngự Tây săn sóc choàng áo khoác lên người cô, tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cô.
"đi đâu vậy?" Thương Đồng nhẹ giọng hỏi.
"Đến nơi em sẽ biết."
Sở Ngự Tây lái xe tốc hành, chuyện xưa của bọn họ bắt đầu từ nơi nào, cần phải đến nơi đó để bắt đầu lại một lần nữa.
Cuối cùng cũng đến nơi, quán cà phê "Longago".
Sở Ngự Tây nắm tay Thương Đồng, nhìn bảng hiệu kia, trong nháy mắt, hai người đều có cảm giác trở lại năm năm trước.
Thương Đồng quay đầu nhìn Sở Ngự Tây, thấy anh cũng đang nhìn cô.
"Đồng Đồng, đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em biết không? Vì có thể nghe em đàn ca khúc kia, anh đã mua lại nhà hàng Tây này."
Mũi Thương Đồng đau xót, nghĩ đến năm năm trước, cô bán nhà, đưa cha đến Bắc Kinh chữa bệnh, cô muốn tìm việc lặt vặt, chống đỡ chi phí nằm viện, ngày đó nhìn thấy quảng cáo nên đi tới đây, liền thích cái tên này, "Longago", "Rất lâu trước kia." Nghe qua giống như nói về một câu truyện cổ tích, "Rất lâu trước kia, có một cô gái gặp được một vị hoàng tử, từ đó bọn họ đã sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn..."
Sở Ngự Tây nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, dẫn cô từ từ đi vào quán, vẫn là phong cách trang trí của năm năm trước, dường như thời gian đã dừng lại ở đây.
Lúc này, quản lý liếc mắt thấy Sở Ngự Tây, vội vàng bước lên.
Sở Ngự Tây lắc đầu, dẫn Thương Đồng đi lên lầu hai.
Piano vẫn đặt ở vị trí ban đầu, không có nhiều người uống cà phê, ngồi tụm năm tụm ba.
Ánh đèn màu da cam, làm nổi bật lên nhân vật hoa cỏ rất nhẹ nhàng, còn có một cô gái đang đàn Piano, mái tóc dài và thẳng, váy màu đỏ rất đẹp, giống Thương Đồng năm năm trước.
Ngày trước, anh chuẩn bị đi xuống lầu, nghe thấy ca khúc kia, anh bất giác dừng bước chân, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của cô, thì ma xui quỷ khiến xoay người, bây giờ nhớ tới, có lẽ đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Thương Đồng cũng nhớ lại ngày trước, lúc nào anh cũng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cách chậu cây xanh mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng cô đơn của anh. Anh rất im lặng, luôn luôn đi một mình, cô sẽ vì sự hiện diện của anh, mà im lặng đổi lại ca khúc đó 《 Cỏ Hoa Lan 》, đàn hết ca khúc đó, anh mới rời đi.
Đó là sự ăn ý ngầm của bọn họ.
Sở Ngự Tây đi lên phía trước, nói với cô gái đánh đàn hai ba câu, cô gái đó lui qua một bên.
Sở Ngự Tây ngồi xuống trước đàn Piano, đưa ra một tay, đợi Thương Đồng đi qua.
Thương Đồng im lặng ngồi xuống bên cạnh anh, bị anh nhẹ nhàng lôi kéo, hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế đàn.
Tay của Sở Ngự Tây đặt lên Piano, ngón tay anh thon dài, lúc bay nhảy trên phím đàn trắng đen, vô cùng động lòng người.
Nhạc khúc nhẹ nhàng xuôi chảy, có chút u thương, nhưng lại mang theo hy vọng....
Tôi đến từ trong núi, mang theo cỏ hoa lan.bg-ssp-{height:px}
Loài nhỏ bé trong vườn, hi vọng hoa nở sớm.
một ngày nhìn ba lần, thấy mùa hoa đi qua.
Hoa lan lại như cũ, vẫn đâm chòi nảy lộc.
Đảo mắt mùa thu đến, di lan vào phòng ấm.
Bao thương tiếc dâng trào, hàng đêm không thể quên.
Mong đợi Xuân hoa nở, thoả mãn ý nguyện xưa.
Đầy phòng là hương hoa, tăng thêm nhiều thơm mát.
Sở Ngự Tây vừa đàn vừa trìu mến nhìn Thương Đồng.
Thương Đồng cũng đưa tay ra, đàn tiếp theo hồi cuối của anh. Hai người một cao một thấp, đàn hết ca khúc.
Dư âm lượn lờ.
Thấy Thương Đồng cúi mặt xuống, anh đưa tay ra, cẩn thận nâng mặt cô lên, dịu dàng hôn xuống.
Giống như đối đãi với một vật báu đã mất mà tìm lại được, bọn họ đều là những người đã đau khổ quá lâu.
Bọn họ đều khát vọng một hạnh phúc đơn giản, đều đã từng mang bao nhiêu gánh nặng trên lưng, bọn họ đều ở lúc đối phương đau khổ nhất, thất vọng nhất mà hỗ trợ đối phương, giống như hai chiếc cánh của thiên sứ, chỉ có ở cùng một chỗ, mới có thể bay khỏi đau khổ.
Triền miên, tỉ mỉ hôn, chỉ hy vọng từ nay về sau trời đất hoang vu.
Lấy nụ hôn làm dấu, sau này không xa không rời.
Giống như hai vũng bùn, dây dưa cùng một chỗ, anh giữ chặt em, em giữ chặt anh, về sau trong anh có em, trong em có anh.
Rất lâu sau, Thương Đồng chống đỡ không nổi nữa, tay ấn lên phím đàn, phát ra âm thanh nặng nề, cô cũng từ trong hỗn độn tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Sở Ngự Tây ra.
Mặt của cô đã đỏ bừng, lúc này mới chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Mà trong mắt của Sở Ngự Tây chỉ có cô.
"Anh còn nợ em một lễ vật..." Sở Ngự Tây dắt tay cô: "Bây giờ anh sẽ bù lại cho em!"
"Là cái gì?" Thương Đồng để anh tuỳ ý kéo cô rời đi.
Quản lý chưa kịp bước lên nịnh nọt, thì thấy Sở Ngự Tây đã đi mất.
Sở Ngự Tây dẫn Thương Đồng đến biệt thự Hậu Hải, anh đưa cô lên thư phòng, mở ngăn kéo cuối cùng, lấy hộp nữ trang kia ra, đi tới trước mặt Thương Đồng.
"Đồng Đồng, năm năm trước, anh dẫn em trở về nhà cũ, chính là vì bộ nữ trang này, đây là mẹ anh để lại. Bây giờ, anh không biết, em còn có thể tiếp nhận anh không."
Thương Đồng nhìn thấy Sở Ngự Tây quỳ một gối xuống, nâng hộp nữ trang đến trước mặt cô.
cô biết, ý của anh là gì, có thể chấp nhận ân oán phức tạp ở thế hệ trước của bọn họ hay không, không so đo là ai phá hoại hạnh phúc của ai.
cô run rẩy đưa tay ra, mở hộp nữ trang, bên trong là một bộ nữ trang ruby(ngọc đỏ) tinh xảo, nhẫn, dây chuyền và một đôi bông tai.
Ngọc đỏ tượng trưng cho lòng nhân ái.
Sở Ngự Tây đứng dậy, lấy chiếc nhẫn xuống, cầm ngón tay Thương Đồng, nhẹ giọng nói: "Đồng Đồng, anh biết, chúng ta nên lập tức cho Niệm Niệm thêm một đứa em trai hay một đứa em gái."
Thương Đồng run lên, nghĩ tới Niệm Niệm, ngón tay lập tức rụt trở lại, mẹ của cô còn đang nằm trong bệnh viện, có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, sao lúc này cô có thể chấp nhận lời cầu hôn?
Sở Ngự Tây nắm lấy tay cô, ánh mắt chuyên chú: "Đồng Đồng, đời này chúng ta cũng không có cách nào tách ra, chiếc nhẫn này, chỉ là hình thức thôi, hôn nhân cũng vậy, bởi vì đời này anh chỉ có thể yêu em, anh cũng sẽ không để em chạy trốn nữa."
Thương Đồng cúi đầu, một lát sau, cô mới ngẩng đầu lên, đưa ngón tay ra nói: "Em sẽ không chạy trốn. Chờ Niệm Niệm hết bệnh, chúng ta sẽ kết hôn."
Sở Ngự Tây nghe xong những lời này, trong mắt hơi buồn bã, nhưng cũng nặng nề gật đầu: "Nhất định!"
Anh cẩn thận đeo nhẫn vào tay cô, sau đó hôn xuống thật sâu.
Nụ hôn này, hôn đến trời đất đảo lộn.
Đầu óc của Thương Đồng choáng váng, bị anh nhấc lên.
"Ngự Tây..."
"Chúng ta phải cứu Niệm Niệm, vì vậy chuyện này không nên chậm trễ..."
"Nhưng, không phải thời kỳ nguy hiểm của em..."
"không có thời kỳ nguy hiểm tuyệt đối..."
"Hơi đau..."
"thật xin lỗi, bây giờ anh nhất định sẽ nhẹ nhàng..."
Đêm rất dài, ngoài cửa sổ là một ngày đông giá rét, bên trong, ý xuân đang dày đặc.
--------