"Vân Hề..." Nhiễm Đông Khải đứng dậy, đi qua phía cô.
"Đông Khải, để em xử lý cho." Lận Khả Hân lập tức bước lên, nắm lấy ngón tay của Sở Vân Hề.
Nhưng Sở Vân Hề rụt tay lại, cô cúi đầu nói khẽ: "không cần làm phiền Nhiễm phu nhân bận tâm."
nói xong, cô mở nhà vệ sinh ra, tự mình cọ rửa.
Nhiễm Đông Khải nhìn bóng lưng của cô, có chút mất hồn, từ lúc nào cô lại trở nên như vậy? một cô gái được nuông chiều bị một chút tổn thương sẽ khóc vô cùng uất ức không thấy đâu nữa, rõ ràng cô rất đau, nhưng không rên một tiếng.
"Chú Nhiễm, dì út của cháu chảy máu!" Niệm Niệm kéo góc áo của anh: "Chú đi xem dì ấy đi."
Tiếng nước chảy ào ào từ bên trong truyền ra, nước rửa miệng vết thương không cần nhiều như vậy.
Trong nhà vệ sinh, nước mắt của Sở Vân Hề vẫn không nhịn được rơi xuống, vết sẹo trên cổ tay cô còn rất rõ ràng, khi đó, cô thật sự quá ngây thơ, cho rằng lấy cái chết uy hiếp, là có thể đạt được anh.
Hoá ra mối quan hệ của anh và Thương Đồng chỉ là một âm mưu, ở chung với cô, cũng là một âm mưu.
Hôm nay mới biết được, thì ra người phụ nữ cô xem là tri kỷ, mới là người trong lòng của anh.
cô thật ngu ngốc, đã chẳng hay biết gì.
Cửa bị đẩy ra, không phải là Nhiễm Đông Khải, mà là Lận Khả Hân.
cô cầm thuốc nước và bông băng đi vào, mỉm cười nhìn Sở Vân Hề nói: "Chỉ dùng nước để rửa thì không đủ, tôi giúp cô băng bó một chút nhé."
Sở Vân Hề quay người, dựa lưng vào bồn rửa tay, chăm chú nhìn Lận Khả Hân, lạnh nhạt mở miệng: "Vết thương này có tính là gì?"
"Vân Hề, là Đông Khải bảo tôi gạt cô, trên thực tế tôi thật sự đã suy nghĩ quá đơn giản, tôi có chút không đành lòng..."
Sở Vân Hề cười nhẹ: "không đành lòng? Tôi cảm thấy hai người đã diễn rất tốt, nếu không đổi nghề đi làm diễn viên, thật là đáng tiếc, bây giờ tôi đã biết rồi, không cần giả bộ nữa."
cô cúi đầu, không muốn để Lận Khả Hân nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cô, vòng qua người của Lận Khả Hân đi ra.
Lận Khả Hân cũng không so đo, từ từ nở nụ cười, không phải cô không nhìn thấy sự thương tâm của Sở Vân Hề, trước kia chỉ có cô mới cảm thấy khó chịu, bây giờ cô đã toàn thắng, cảm giác này, thật sự rất tốt.
Sở Vân Hề từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy Nhiễm Đông Khải đứng yên tại chỗ, cô cũng không muốn nói gì cả, bởi vì sợ vừa lên tiếng, nước mắt sẽ rơi xuống.
"Đông Khải, anh đã trở lại rồi à?" Thương Đồng từ bên ngoài trở về, Sở Ngự Tây đi theo phía sau cô.
Nhiễm Đông Khải chuyển tầm mắt qua, dừng lại trên người Thương Đồng, xem ra cô đã tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, ít nhất trên khuôn mặt có mấy phần động lòng người.
"Đồng Đồng, em vẫn khỏe chứ?" Nhiễm Đông Khải bước lên, nhận lấy hộp đựng cơm trong tay cô, nói không nên lời là nuối tiếc, nhớ nhung hay là lo lắng.
"Anh đến làm gì?" Sở Ngự Tây đưa tay, kéo Thương Đồng vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Nhiễm Đông Khải.
Ánh mắt của Nhiễm Đông Khải vô cùng trầm tĩnh: "Lần này tôi trở về, nhất định phải đến toà mộ kia điều tra rõ sự thật."
"Đông Khải...nhất định phải làm vậy sao?" Thương Đồng lo lắng mở miệng.
Nhiễm Đông Khải kiên định gật đầu: "Tôi nhất định phải làm vậy."
Sở Hán Thần ở một bên nghe xong, ông từ từ đứng dậy, Sở Vân Hề cẩn thận đỡ ông, ông thở dài nói: "Đông Khải, ta biết con không tin ta, bên trong đóng kín lâu năm, tình hình lại có vẻ phức tạp, nếu con thật sự muốn điều tra rõ sự thật, ở bên ngoài mộ thất cũng có thể nhìn thấy, dấu vết năm đó chúng tôi để lại, ngàn lần đừng phá huỷ toà mộ kia, cũng đừng nghĩ đào trộm bất cứ văn vật gì!"
Nhiễm Đông Khải lạnh lùng nói: "Đó là đương nhiên, tôi chỉ muốn biết sự thật."
Trước khi chưa điều tra rõ sự thật, anh tuyệt đối sẽ không làm hại đến người vô tội.
Thương Đồng cắn môi dưới, im lặng một lúc rồi nói: "Đông Khải, tôi cũng muốn đi!"
Nhiễm Đông Khải cau mày: "không được, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng."
Thương Đồng cũng vô cùng kiên quyết: "Đó là nguyện vọng của cha tôi! Tôi không thể để anh phá huỷ nó, với lại cha tôi còn có một phần ghi chép, thu thập rất nhiều tư liệu có liên quan, còn bao gồm cả cấu trúc của mộ thất Hậu Kim và Bắc Tống lúc đó, phong tục mai táng, gồm tư liệu lịch sử của Ngữ Quốc Thành, nếu đến đó, tôi cũng có thể có một chút phát hiện mới, mặc dù tôi không thể mang nó truyền ra ngoài, nhưng cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của cha, không thể để người khác khai phá nó."
Nhiễm Đông Khải có chút do dự, anh biết sự hiểu biết của Thương Đồng đối với tình hình toà mộ kia nhất định phong phú hơn anh, nhưng không loại trừ chỗ đó có một chút nguy hiểm.
Sở Ngự Tây nắm lấy tay Thương Đồng, trầm giọng nói: "Anh đi với em."
Anh không hy vọng cô gặp nguy hiểm, càng không hy vọng cô ở một mình với Nhiễm Đông Khải.
Thương Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Sở Ngự Tây đang nghiêm túc, trìu mến nhìn cô, cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "thật ra thì không cần."
Lận Khả Hân thấy vậy, ở sau lưng Nhiễm Đông Khải khẽ nói: "Đông Khải, em là bác sĩ, em nghĩ em cũng giúp được lúc cần thiết, em cũng đi."
Chuyện này không thể để nhiều người biết, mặc dù Nhiễm Đông Khải hơi chần chừ, nhưng cũng gật đầu.
Sở Hán Thần lắc đầu, ông run rẩy từ trong túi áo lấy ra một cái chìa khóa, đặt vào trong tay của Sở Vân Hề, rồi quay đầu nói với Nhiễm Đông Khải: "Con khăng khăng muốn đi, ta cũng không cản được con, bác gái của con mấy năm trước cũng vậy, cũng không từ bỏ sự quan tâm đối với đoạn lịch sử kia, bây giờ ta là nhân chứng duy nhất của toà mộ đó, nhưng lúc này ta không thể di chuyển được, Mộng Lan ở đây, ta không thể đi đâu, tất cả tư liệu trong tay chúng tôi đều đưa cho các con."
Sở Vân Hề cầm chìa khóa kia, cúi đầu.
"đi đi, trong lọ hoa màu đen ở thư phòng của mẹ con, có một cái hộp nhỏ." Sở Hán Thần vỗ vỗ lưng của Sở Vân Hề.bg-ssp-{height:px}
Sở Vân Hề gật đầu, cô cầm chìa khóa chạy ra ngoài, nhưng bị Nhiễm Đông Khải gọi lại: "Tôi đưa em đi."
Sở Vân Hề lắc đầu: "không cần."
Lận Khả Hân cũng nắm lấy ống tay áo của Nhiễm Đông Khải, nhưng Nhiễm Đông Khải lại kéo tay Lận Khả Hân ra, đuổi theo Sở Vân Hề.
trên xe, Sở Vân Hề luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
cô không tự đa tình cho rằng Nhiễm Đông Khải là vì cô, anh chỉ vì những tư liệu kia mà thôi.
Hai người đều im lặng, tình cảnh như vậy thật sự có chút không tự nhiên.
Đến cửa biệt thự, Nhiễm Đông Khải dừng xe lại, Sở Vân Hề lập tức đẩy cửa ra, chạy về phía cầu thang, thậm chí không quay đầu lại.
Nhiễm Đông Khải im lặng dõi theo, năm năm trước lúc anh vừa đến, cô còn đang học đại học, thỉnh thoảng đi đón cô, cô cười rạng rỡ giống như mùa xuân, dọc trên đường đi không ngừng nói chuyện với anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, mang theo cô gái nhỏ khờ khạo, đôi khi cũng có chút cẩn thận, dường như sợ nói quá nhiều, làm anh cảm thấy phiền.
Thời gian năm năm, phút chốc đã qua.
Anh nhìn bóng lưng của Sở Vân Hề, từ khi nào cô gái nhỏ kia đã bắt đầu trưởng thành rồi?
Đẩy cửa xe ra, anh cũng đi theo vào.
Thư phòng của Tân Mộng Lan ở lầu hai, không gian lộ ra sự thanh lịch và cổ xưa, Sở Vân Hề đang dời chiếc ghế, muốn đặt ở giá sách để lấy bình hoa màu đen ở trên cao, cô nhón chân, ngửa mặt, mái tóc mềm mại buông xuống, đưa hai tay về phía trước, lộ ra một phần cổ tay, trên cổ tay trái có vết sẹo rất rõ ràng, rất rõ ràng.
cô đã sứ đến chiếc bình sứ kia, nhưng có lẽ không nghĩ tới chiếc bình lại nặng như vậy, cả cô và chiếc bình đều ngã về phía sau.
"A..." Sở Vân Hề sợ hãi, chiếc ghế cũng đột nhiên đạp lảo đảo, cô giơ cao bình sứ, nhắm mắt lại, chuẩn bị nặng nề té xuống đất, nhưng cơn đau đớn trong tưởng tượng không truyền đến, ngược lại là một vòng ôm ấm áp dịu dàng.
cô mở to mắt, thấy là Nhiễm Đông Khải, sắc mặt lập tức đỏ bừng, vùng đứng dậy: "Cảm ơn."
Nhiễm Đông Khải cũng từ từ thu tay về, có chút không vui nhìn cô. Hai người bọn họ trở nên xa lạ như vậy, có lẽ ngược lại là một chuyện tốt, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mất mát.
Sở Vân Hề quay lưng đi, cô đặt bình sứ lên bàn trà, đưa bàn tay nhỏ bé sờ soạn vào bên trong, quả nhiên đụng phải một cái hộp gỗ hình chữ nhật.
Lấy cái hộp ra, Sở Vân Hề mở nắp, bên trong là một xấp ghi chú.
cô nhìn cũng không nhìn, mà đưa cho Nhiễm Đông Khải.
Nhiễm Đông Khải chăm chú nhìn Sở Vân Hề, anh đưa tay nhận lấy, không cẩn thận nắm phải tay của Sở Vân Hề.
Cảm giác vô cùng mềm mại mịn màng, tầm mắt của Nhiễm Đông Khải dừng lại trên những ghi chú kia, thì ra anh thật sự nắm tay của Sở Vân Hề.
Sở Vân Hề rút tay mình ra, nhưng lại bị Nhiễm Đông Khải nắm chặt.
nói không rõ là cảm giác gì, Nhiễm Đông Khải nắm tay của Sở Vân Hề, đưa đến trước mặt mình, kỳ thực anh không có cảm giác với Sở Vân Hề, chẳng qua chỉ cảm thấy áy náy: "Vân Hề...thật xin lỗi."
Sở Vân Hề vùng vẫy, cổ tay lại bị anh nắm đến phát đau, đáy lòng cuộn lên một chút tủi thân, không muốn bị anh xem thường, cô quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói: "Bây giờ anh nói những điều này có tác dụng gì?"
Quả thực không có tác dụng gì. Bản thân của Nhiễm Đông Khải cũng vô cùng ngạc nhiên với hành động của mình, anh thu tay về, bình tĩnh khẽ nói: "nói chung bất luận tôi có thù hận gì, cũng không nên đối xử với em như vậy, chờ tôi điều tra rõ sự thật..."
Sở Vân Hề quay đầu, cắt đứt lời của anh: "Tôi tin tưởng ba tôi! Đến lúc đó, anh chỉ cần xin lỗi với ông ấy là được."
Nét mặt của Nhiễm Đông Khải hơi trầm xuống, không muốn tiếp tục đề tài này nữa: "Tôi đưa em trở lại."
Sở Vân Hề cúi đầu, im lặng đi ra khỏi thư phòng, Nhiễm Đông Khải đi theo phía sau cô, hai người kẻ trước người sau lên xe.
Tay phải của Sở Vân Hề vô thức vuốt vết sẹo trên cổ tay trái của mình, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố quen thuộc, cũng hoàn toàn trở nên xa lạ, trên thế giới này, cô càng ngày càng cảm thấy cô đơn...
Mẹ bị bệnh, nằm trên giường không còn biết gì.
Ba cũng đã già, cả ngày đều ở bên cạnh giường bệnh muốn đánh thức mẹ.
Bệnh tình của Niệm Niệm lúc tốt lúc xấu, ngân hàng tuỷ xương vẫn không có tin tức.
Cả thế giới của cô đều suy sụp.
Nhiễm Đông Khải vừa lái xe, vừa nhìn Sở Vân Hề từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía mình, lúc thắng xe lại khi đèn đỏ, anh nhìn thấy tuyến lệ lấp lánh.
cô khóc?
Nhiễm Đông Khải dừng xe qua một bên, quay mặt Sở Vân Hề lại, quả nhiên nhìn thấy nước mắt đầy mặt.
"Vân Hề..." Nhiễm Đông Khải đưa tay lau nước mắt cho cô, ai ngờ càng lau càng nhiều.
Sở Vân Hề đẩy tay anh ra: "Anh đừng đụng vào mặt tôi..."
Nếu đã chọn làm tổn thương cô, tại sao còn lộ ra bộ mặt dịu dàng như vậy?
Tim của Nhiễm Đông Khải hơi run lên, anh đưa tay kéo Sở Vân Hề vào lòng, ngón tay xuyên qua tóc của cô, cằm đặt trên đầu cô: "Vân Hề, thật xin lỗi."