Trong nhà của thị trưởng Mạc Lập Phong, không xa hoa, sàn nhà bằng gỗ lim giản dị, đồ dùng trong nhà đa số lâu đời, những đồ sứ thuần khiết đắt tiền, phòng khách đặt bàn trà nhỏ chạm trổ đẹp mắt, phía trên bày những tách trà bằng gốm sứ.
Mạc Lập Phong tự mình pha một ấm trà, châm một chén cho Sở Ngự Tây và Mạc Thanh Uyển , mới tự mình nâng lên chun trà, nhẹ nhàng thổi, uống một hớp nhỏ: "Ngự Tây, nếm thử một chút xem, cha của cháu cũng rất thích loại hồng trà này."
Sở Ngự Tây uống một hớp, gật đầu, nhìn mấy đồ sứ kia, cười nói: "Bác trai ánh mắt rất độc đáo, có thể thu thập được những đồ gốm sứ thời Tống trạm trổ tinh tế, thật là không tệ."
trên mặt Mạc Lập Phong lộ ra vẻ đắc ý, chỉ vào Mạc Thanh Uyển nói: "Uyển Uyển, con xem Ngự Tây, nhìn đã biết ta có đồ gì tốt, con nhìn con, đặt ở chỗ này hơn nửa năm, con không hỏi một
câu."
Mạc Thanh Uyển ôm cánh tay Mạc Lập Phong, có vài phần ngây thơ đáng yêu: "Ba, con là học đại học tài chính, không giống ba, năm đó là học sinh ưu tú khoa lịch sử của đại học B."
Mạc Lập Phong cười cười, vỗ vai cô nói: "Quên đi, tùy con vậy." Quay đầu về phía Sở Ngự Tây nói: "Giới trẻ hiện nay, mỗi người không ổn định, chuyên ngành trước kia chúng ta học, đều ít được lưu ý, mà lại đi học cái gì mà quản lý tài chính, quản lý hành chính, học luật, máy tính..."
Sở Ngự Tây ngồi đó, tay đang cầm chun trà, hương trà lượn lờ bốc lên, anh cười nhạt, hình như nhớ ra điều gì đó, lòng có chút khẩn trương.
"Cũng có thích." Anh nhàn nhạt chen vào một câu, mắt chợt sáng lên.
"Ừ." Mạc Lập Phong dường như nghĩ đến điều gì đó, thở dài nói: "Cha cháu gần đây khoẻ không? Mười mấy năm không liên lạc, ông ấy năm đó là thương nhân, còn ta nối nghiệp tổng tông, chỉ chớp mắt, các con cũng lớn như vậy rồi."
"Dạ." Sở Ngự Tây nâng lên hộp lễ vật, đưa đến trước mặt Mạc Lập Phong nói: "Cha cháu biết bác trai yêu thích vẫn còn, cho nên nhờ Ngự Tây chuyển tặng cho bác trai, bày tỏ một chút tấm lòng.bg-ssp-{height:px}
Mạc Lập Phong nhận lấy, mang hộp lễ vật từ từ mở ra, ánh mắt bắt đầu vui mừng cùng ngạc nhiên, ông tỉ mỉ nhìn một lần, giọng có chút run run đứng lên: "Ngự Tây, đây...đây là bút pháp thật của Huy Tông?"
Sở Ngự Tây gật đầu nói: "Phải. Mặc dù thư họa đời Huy Tông rất ít, nhưng đều là quốc bảo, bút pháp này cũng là một trong những món đó, chẳng qua là ở thời Thanh bị lấy đi. Lúc đó, có người vô ý chưa kịp lấy đi, cuối cùng rơi vào tay cha cháu. Lần này Ngự Tây đến Hàn Thành, đặc biệt mang đến đưa cho bác trai."
Mạc Lập Phong chăm chú nhìn bức hoạ kia, ông càng xem càng thích không buông tay, trong mắt đều là vẻ vui mừng như điên.
Mạc Thanh Uyển không nhìn ra cái gì, nhưng cũng cười yếu ớt nói: "Ba cũng gặp bảo vật không ít, thế nhưng ngây người giống như lần đầu vậy."
thật lâu sau đó, Mạc Lập Phong thở dài, mang tranh cẩn thận cuộn lại, nhanh chóng để lại vào hộp lễ vật, thấp giọng nói: "Uyển Uyển, con đi mua chút nước trái cây đi."
Mạc Thanh Uyển sững sờ một lúc, chợt ngầm hiểu ý, liền gật đầu một cái: "Ba, Ngự Tây, hai người nói chuyện, con đi một chút sẽ trở về."
Cánh cửa đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại Mạc Lập Phong và Sở Ngự Tây, Mạc Lập Phong mang tranh cuộn lại đưa trả lại cho Sở Ngự Tây nói: "Ngự Tây, ý của cháu ta hiểu, nếu là trước đây, đừng nói cháu không tặng lễ vật quý trọng như vậy cho ta, dựa vào giao tình của cha cháu cùng ta, ta cũng sẽ mang mảnh đất kia đưa cho cháu, nhưng mà bây giờ..."
Sở Ngự Tây hơi chau mày đứng lên, anh cũng không nói gì, chỉ là sắc mặt chán nản ngồi chỗ đó, tiếp theo nghe anh nói đi xuống.
Mạc Lập Phong vừa nhìn bức hoạ kia, vừa nói: "Hôm qua tổng giám đốc công ty bất động sản Long Hóa cũng đến Hàn Thành, nói nếu chính phủ đồng ý khai phá mảnh đất ở Hàn Thành, nên áp dụng công khai phương thức cạnh tranh, hắn cũng có ý muốn trả giá."
"Là Nhiễm Đông Khải?" nắm tay Sở Ngự Tây chậm rãi buộc chặt: "Anh ta đúng là cũng cảm thấy hứng thú với mảnh đất này?"