Tay ôm cô bất ngờ buông ra, hoá ra là điện thoại của Sở Ngự Tây. cô thừa dịp anh nghe điện thoại mà trốn thoát, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.
Thương Đồng vừa chạy vừa lau nước mắt, còn chưa đến đại sảnh, suýt nữa đụng phải Lý Lộ, Lý Lộ nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, giọng gấp gáp nói: "Thương Đồng, cô chạy đi đâu, nhanh đến đại sảnh, thị trưởng đã đến, hiện tại Trần Diểu đang thay cô nói lời mở đầu, mặt quán trưởng rất khó coi."
Sau lưng cô, là ánh mắt lạnh lẽo của Sở Ngự Tây, quả đấm của anh từ từ nắm chặt, màn dạo đầu lúc nãy không tính là gì, cho nên anh có loại cảm giác muốn ngừng mà không được, phía dưới lửa dục nóng rực thiêu đốt, anh cũng không ngờ cô lại có mùi vị mê người như vậy, đến mức anh hận không thể kéo cô trở về, hung hăng muốn một lần.
Người phụ nữ đáng giận, cư nhiên mặc tất chân hấp dẫn như vậy! Anh còn chưa hỏi ra kết quả!
Nhưng nếu, cô thật dám cùng Nhiễm Đông Khải có quan hệ, thì...anh nhất định phải phá huỷ cô!
Anh bình thản bước ra, từng bước đi về hướng đại sảnh. Mạc Thanh Uyển đã tiến lên nghênh đón, ánh mắt cô lướt qua Thương Đồng cũng đến muộn, sau đó nhìn Sở Ngự Tây: "Ngự Tây, sao lại đi lâu như vậy."
Sở Ngự Tây nhàn nhạt cười, chậm rãi hoà vào trong đoàn người.
Trong đại sảnh, quán trưởng thấy Thương Đồng đến, trong mắt dù muốn bùng lên lửa giận, nhưng chỉ có thể nuốt xuống, ra hiệu cho Trần Diểu.
Trần Diểu là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, hơi thở có mấy phần tuổi trẻ toả ra, cô dường như không thấy được ám hiệu của quán trưởng, tiếp tục mỉm cười giảng giải: "hiện tại viện bảo tàng đã sưu tầm được hơn hai ngàn món văn vật đại Kim, trong đó vật quý báu hơn một ngàn món, văn vật quốc gia cấp một là mười chín món..." (Nhà Kim: ở phía Bắc Trung Quốc)
Thương Đồng lặng lẽ đứng qua một bên, cô cẩn thận sửa sang lại mái tóc, xem một chút trên người dường như cũng không có gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhỏm.
cô cắn cắn môi dưới, nhớ đến hành động của anh vừa rồi, đáy lòng không khỏi chua chát, có chút mất hồn.bg-ssp-{height:px}
Cùng đi tham quan ngoài thư ký, thị trưởng, còn có thư ký thị trưởng cùng những người lãnh đạo chủ yếu khác, Nhiễm Đông Khải đứng ở giữa, Sở Ngự Tây sau khi trở lại, hai người đứng sánh vai, ánh mắt sâu xa nhìn những văn vật kia.
"Đồng Đồng?" giọng La Hằng Viễn thật thấp vang lên, anh cẩn thận không để lại dấu vết đã chờ Thương Đồng, thấy sắc mặt tiu nghỉu của cô, có chút bất an kêu một tiếng.
"A?" Thương Đồng ngẩng đầu lên, thấy La Hằng Viễn, sững sờ một chút, không biết anh vừa nói gì.
"Tại sao chìu khóa lại bị mất?" La Hằng Viễn mang xâu chìa khóa đưa cho Thương Đồng, lộ ra mấy phần hoài nghi: "Là Sở tổng nhặt được."
Thương Đồng cầm lấy chìa khoá, cá nhỏ phía trên khiến cô có chút hốt hoảng, đó là cô tự tay làm, hết thảy có hai con, một con đưa cho Sở Ngự Tây, còn con này cô vẫn treo trên móc chìa khóa, màu sắc cũng phai rất nhiều.
"Anh ta nhặt được?" Thương Đồng phục hồi lại tinh thần, chẳng lẽ là tối qua rơi ở khách sạn, vậy anh có hay không nói bậy bạ gì đó? cô lập tức khẩn trương.
"Lần sau cẩn thận một chút." La Hằng Viễn thở dài, thấy mọi người đã vào xem triển lãm gương đồng của đại Kim, chỉ đành phải nhẹ giọng nói: "Mau vào thôi."
Anh thật không yên tâm, thế nhưng chỗ này, không thích hợp để nói chuyện, chỉ đành phải nhẹ nhàng đẩy vai Thương Đồng, hai người đi vào phía trong.
Hai ánh mắt chuyển đến, cùng rơi trên người Thương Đồng, lại hờ hững chuyển đi.