Thương Đồng sững sờ một chút, cô vừa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là nhà trẻ của Niệm Niệm, từ viện bảo tàng đến nội thành, chỉ cần khoảng mười phút, nhà trẻ không nằm trên đường thẳng, cần rẽ qua vài cua quẹo, mới có thể tìm được, cô bất quá vừa nói một lần, chính mình cũng biết chưa nói rõ ràng, anh lại có thể tìm được chính xác như vậy.
"Nhiễm tổng, cảm ơn anh!" Lời cảm ơn phát ra từ nội tâm.
Nhiễm Đông Khải cười cười, thấy bên ngoài đã có rất nhiều phụ huynh đang chờ, cửa còn chưa mở, đại khái là đợi đúng giờ mới có thể mở, ánh mắt của anh cũng dịu dàng: "không có gì."
"Nếu như...nếu như có người hỏi Niệm Niệm..." Thương Đồng cắn môi dưới, không biết nên nhắc đến Sở Ngự Tây với anh như thế nào, chung quy có cảm giác khó có thể mở miệng, huống chi, điều bí mật này cô chỉ muốn một người biết.
"Yên tâm, không nên nói tôi sẽ không nói." Nhiễm Đông Khải giọng nhẹ nhàng, nắng chiều xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trên mặt anh, anh mặc áo sơ mi trắng có mạ một tầng màu vàng, cả người làm cho người ta cảm giác ôn hoà đặc biệt gần gũi.
Thương Đồng đầu tiên là sững sốt một chút, đột nhiên hiểu ý của anh, anh sẽ không vạch trần cô. Nhận thức này làm cho tâm tư đang treo ngược của cô buông lỏng.
"thật cảm ơn anh." Thương Đồng môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lâu ngày không gặp, cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe, chuẩn bị xuống.
"Chờ chút." Anh bất ngờ kêu cô.
"Còn việc gì sao?" Tay Thương Đồng đưa đến cánh cửa dừng lại, thấy cửa nhà trẻ đã mở ra, rất nhiều phụ huynh cũng đã đi vào, cô có chút nôn nóng.
"Vấn đề hôm nay, Nhiễm mỗ còn có ý nghĩ khác, hôm nào hẹn Thương tiểu thư ra tán gẫu một chút, có thể không?"
Thương Đồng chau mày, mới nhớ đến thân phận của anh, lần này anh đến tham gia cuộc cạnh tranh kia, nói cách khác, mảnh đất kia có giữ được hay không, không hoàn toàn nắm chắc trong tay Sở Ngự Tây, mà người trước mắt, mặc dù để lại cho cô thiện cảm, nhưng mà cũng làm cho cô sinh ra một phần thấp thỏm, bởi vì anh rõ ràng cho thấy cái tinh thông! cô nhất định phải thuyết phục anh, tin nơi này không có bất cứ đầu tư nào có giá trị, cũng không có vật anh muốn!bg-ssp-{height:px}
"Tốt!" cô nói xong, vội vã xuống xe, chạy về phía đường cái đối diện.
Mấy chiếc xe chạy đến, tốc độ không phải là rất nhanh, cô chạy bên trong dòng xe cộ, có chút nóng nảy, tay nhẹ nhàng vuốt tóc, trên người đồng phục chưa kịp thay, trong tay xách túi nhỏ, ánh mắt lộ ra lo lắng cùng chờ đợi.
Đứa bé của cô, là của ai?
Nổi lên một ý nghĩ, Nhiễm Đông Khải hơi chau mày lại, không có khởi động xe, vẫn như cũ yên lặng ở nơi này chờ đợi.
Thương Đồng cuối cùng đi qua đường, cô ngẩng đầu chờ đợi, thấy những đứa trẻ kia giống như con chim nhỏ bay ra ngoài, từng đứa vui vẻ nhào vào trong ngực phụ huynh, cô có chút nóng nảy, bình thường Niệm Niệm cũng nhanh như vậy, hôm nay tại sao lại chậm như thế?
Mắt thấy những phụ huynh cùng lớp cũng dẫn con mình rời khỏi, cô có chút hoảng sợ, nhưng vẫn chờ ở cửa, đến khi người càng lúc càng thưa, cô càng cảm thấy bất an, chạy vào trong, phòng học của Niệm Niệm ở lầu hai, là lớp mầm non.
"cô giáo Hà, Niệm Niệm đâu?" cô đi vào, nhìn thấy trong lớp một đứa trẻ cũng không có, bị doạ sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"Là mẹ của Niệm Niệm a! cô tại sao lại tắt điện thoại? Niệm Niệm hiện tại đang ở bệnh viện!" cô giáo Hà gấp đến mức cũng giậm chân.
"Cái gì?" Đỉnh đầu Thương Đồng một trận tê dại, cô run giọng nói: "Niệm Niệm làm sao?"