Sở Ngự Tây hít sâu một hơi, con ngươi có chút đông lại, cuối cùng dừng lại trên người Thương Đồng, cô nghiêng mặt, một nửa tựa vào ngực Nhiễm Đông Khải, anh đã từng rối rắm, thậm chí năm năm đều chưa từng để xuống cô gái này, vậy mà ngay cả nhìn cũng không nguyện nhìn anh một cái, quả đấm của anh chậm rãi siết chặt, cười lạnh nói: "Nhiễm Đông Khải, cái giày rách này anh cũng nguyện ý nhặt, tuỳ anh." (Giày rách: người đàn bà dâm đãng; người đàn bà hư hỏng )
Thân thể Thương Đồng cứng ngắc, cô không dám quay đầu lại, nhắm mắt, lòng đã đau đến không đau hơn được nữa.
Sở Ngự Tây đi thẳng đến cửa, nhìn lại Thương Đồng đang ngẩn ra một cái, trong mắt cuối cùng mang hết tình cảm vứt bỏ.
Loảng xoảng một tiếng, tiếng cửa vang lên.
Khung cửa chấn động theo.
Trong phòng cuối cùng yên tĩnh lại. Thương Đồng thu về tầm mắt, nhìn mặt Nhiễm Đông Khải, thấp giọng nói: "thật xin lỗi, tôi không nghĩ đến anh ấy sẽ như vậy, thật xin lỗi đã mang anh kéo vào..."
"không sao." Nhiểm Đông Khải cũng ổn định lại tâm trạng, anh sửa sang lại cổ áo một chút, lông mày nặng trĩu nói: "Lần này đã chọc giận anh ta."
Thương Đồng vịn khung cửa, dưới chân như nhũn ra, trượt đến trên ghế ngồi, cô ngay cả giả cười cũng không được, chỉ mệt mỏi gật đầu một cái, cô đang ở trong dòng suy nghĩ.
"Anh ta là cha của Nhiệm Nhiệm." Nhiễm Đông Khải kéo cái ghế, ngồi xuống trước mặt cô, nhà bếp nhỏ hẹp càng thêm chật chội.
Thương Đông ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, lại chán nản rủ xuống, không phản bác.
Nhiễm Đông Khải biết được đáp án, cũng im lặng một chút, rất lâu mới nói: "Nếu như em bằng lòng, có thể nói cho tôi biết ân oán giữa các người, tôi đoán nhất định có liên quan đến dự án khai phá mảnh đất ở ngoại thành, đúng không?"
Thương Đồng chịu đựng, nửa ngày mới mở miệng nói: "Trước khi tôi thẳng thắn, Nhiễm tổng có thể nói cho tôi biết trước, ngài tại sao lại muốn tham dự cuộc cạnh tranh mảnh đất kia?"bg-ssp-{height:px}
Trước đó cô đã hỏi vấn đề này, anh nói một câu "Được người nhờ vả" để làm lấy lệ, Nhiễm Đông Khải suy nghĩ, mới mở miệng nói: "nói thật, tôi đến Hàn Thành, đích thực là có người nhờ vả, cô ấy nói với tôi bất kể như thế nào cũng phải tranh thủ giữ được mảnh đất kia không bị khai phá, cho nên, nếu như tôi không cạnh tranh, mảnh đất kia cũng sẽ bỏ không."
Vì một người nhờ vả, mà có thể đầu tư mười bảy triệu đến cạnh tranh mảnh đất bị bỏ không, người kia cuối cùng là ai?
"Chỉ là, với tình huống hiện tại, Ngự Tây không đạt được mục đích sợ rằng không bỏ qua." Nhiễm Đông Khải nói ra những lời này, mày cũng hơi chau lại: "Đây là lần đầu tiên anh ta ở trước mặt tôi mất khống chế như vậy."
"Các người quen biết lâu rồi sao?" Thương Đồng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mắt, cô cũng chưa gặp qua anh, trong đầu không tìm được bất kỳ ấn tượng gì.
"Năm năm trước tôi mới trở về nước." Trong mắt Nhiễm Đông Khải thoáng qua một chút u ám, lại cười đổi đề tài: "Bây giờ nên nói tôi biết, Ngự Tây vì sao lại khăng khăng khai phá mảnh đất kia?"
Giọng Thương Đồng thấp xuống, cô run rẩy nói: "Tôi nghĩ, anh ấy có thể là vì tôi."
Nhìn thấy nét mặt của Nhiễm Đông Khải dường như có chút hiểu rõ, cô vội vàng thêm vào: "Là bởi vì anh ấy muốn trả thù tôi."
"Sao?" Nhiễm Đông Khải kiên nhẫn nghe cô nói tiếp.
Thương Đồng nói: "Chúng tôi đã từng yêu nhau, sau đó tôi lại chia tay với anh ấy. Trước đây tôi đã từng nói với anh ấy, mảnh đất kia..." Thương Đồng hơi ngập ngừng, không biết có nên nói tiếp.
"Có một bí mật không thể khai phá, đúng không?" Nhiễm Đông Khải thay cô bổ sung.
"Đúng vậy, tôi đã nói với anh ấy. Anh ấy biết mảnh đất kia đối với tôi có ý nghĩ như thế nào." Thương Đồng đứt quãng, đáy lòng cũng không ngăn được nhớ lại năm năm trước...