Thương Đồng bị câu hỏi của anh, làm tay chân cô luống cuống, cổ họng cũng căng lên.
"Bởi vì con bé là con gái của Nhiễm Đông Khải?" trên mặt Sở Ngự Tây mang theo nụ cười, trong mắt lại vô cùng sắc bén: "Có phải hay không?"
Cổ Thương Đồng cứng đờ, cô không biết nên gật đầu hay lắc đầu, nhìn khuôn mặt Sở Ngự Tây vừa quen thuộc lại xa lạ kia, cô bỗng dưng nghĩ đến buổi tối năm năm trước đó, anh chính là dùng vẻ mặt này mang cô áp đảo ở trên giường, trong miệng nhả ra mùi rượu nồng nặc, dùng giọng chất vấn nói với cô: "Đồng Đồng, em đang gạt anh có phải hay không?"
cô nghiêng đầu đi, không dám nhìn vào mắt anh, hiện tại cũng thế.
Sở Ngự Tây hừ lạnh một tiếng, nắm tay cũng từ từ buộc chặt, vốn là có lời muốn nói khi đối mặt với cô, lúc này lại cảm giác châm chọc.
"Anh là vì Vân Hề, đúng không?" Thương Đồng thấp giọng hỏi, cho dù cô ngốc, cũng có thể đoán được, anh nhất định là biết tính toán của Nhiễm Đông Khải, cho nên mới ngăn cản cô cùng Nhiễm Đông Khải diễn ra cái trò kia, không biết tại sao, cô vừa cảm thấy giải thoát, lại có một loại chua xót không nói ra được.
Sở Ngự Tây xoay người, lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan đến em."
"Nếu Nhiễm Đông Khải thật sự muốn huỷ hôn, vì sao anh không đi khuyên nhủ Vân Hề cũng nên buông tay?" Thương Đồng nói những lời từ đáy lòng, cô không hiểu nếu như đối phương không muốn kết hôn, vì sao không chọn lựa buông tay chứ?
Sở Ngự Tây nghe nói như thế, sắc mặt càng thêm u ám, tất cả lửa giận bị anh dồn nén đột nhiên xông lên, anh lấy một tay kéo Thương Đồng qua, mang cô giam cầm ở giữa lan can: "Em cứ ước gì chia rẽ bọn họ như vậy sao?"
"không phải là..." Sau lưng Thương Đồng bị làm đau, lại đột nhiên bị anh vặn hỏi làm cho tay chân luống cuống.bg-ssp-{height:px}
"không phải là?" Sở Ngự Tây nhìn xuống khuôn mặt cảm động lòng người của cô, còn có ngực nhấp nhô không ngừng, trong lòng càng dâng lên khó chịu, giọng anh tức giận nói: "Em trăm phương ngàn kế sinh ra đứa nhỏ kia, không phải là chờ ngày hôm nay? Em cho rằng em có thể được như mong muốn sao? Em đừng mơ tưởng."
Lưng Thương Đồng bị anh ép về phía sau, một nửa thân thể của cô đã treo lơ lửng, tóc dài rơi rớt xuống, dưới cái cổ thon dài của cô, lộ ra mảng lớn da thịt trắng mịn, hơn nữa ngực và hai chân đều bị anh ép chặt, trong lúc vô tình vén lên Sở Ngự Tây đã ngủ say lâu ngày .
"Anh nói bậy bạ gì đó, mau buông tôi ra." Thương Đồng vặn vẹo thân thể, thân mật như vậy không khỏi làm cô nhớ đến năm năm trước, càng thêm bất an.
Con ngươi Sở Ngự Tây dần sâu hơn, hầu kết của anh chuyển động một chút, kề vào lỗ tai cô nói: "Em đoán, nếu tối nay em lên giường của tôi, Nhiễm Đông Khải còn có thể cần em...đôi giày rách này hay không?"
Thương Đồng ngạc nhiên nhìn Sở Ngự Tây, tại sao anh có thể dùng lời khó nghe như vậy nói với cô? Sỉ nhục như vậy, làm cho cả người cô run rẩy, tay phải hung hăng vùng ra khỏi anh, nhưng còn chưa rơi vào trên mặt anh, đã bị anh mạnh mẽ nắm được.
cô muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn: "Sở Ngự Tây, anh buông tay! Trước kia đã nói cả đời không qua lại với nhau, anh coi bây giờ đang làm cái gì?"
Lúc này hai chân Sở Ngự Tây cách lớp quần áo đã chen vào chân của cô, anh nhìn Thương Đồng tức giận, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên lấy một tay hất cô ra, lạnh lùng nói: "Cút, tôi thật không muốn đụng vào em, tôi ngại bẩn..."
nói xong, anh tức giận đi về phía cửa, lúc đi đến cửa, hai vệ sĩ đột nhiên hiện thân, thay anh mở cửa rồi lại đóng lại, lạnh lùng mang Thương Đồng ngăn cản.
Thương Đồng trơ mắt nhìn Sở Ngự Tây rời khỏi không quay đầu lại. Hai chân cô xụi lơ, suýt nữa đứng không vững, nghe được tiếng khởi động xe, cô mới vịn lan can, từng bước đi lên lầu, ngồi ở bên cạnh Niệm Niệm.