Khi Thương Đồng đẩy cửa ra, chợt nghe thấy một tiếng giòn tan.
Đầu Sở Ngự Tây lệch sang một bên, trên mặt hiện lên màu đỏ nhạt, trong tay anh vẫn kẹp điếu thuốc kia như cũ, lạnh lùng nhìn Sở Vân Hề, khóe môi hiện lên nụ cười giễu cợt: "Nhịn không được phải không? Có chí khí như vậy nên vung trên mặt Nhiễm Đông Khải, chứ không phải ở chỗ này nổi điên."
Sở Vân Hề không dám tin nhìn tay mình run lên, cô nhìn dấu đỏ trên mặt Sở Ngự Tây, nước mắt liên tục rơi xuống: "Anh không được sỉ nhục mẹ em! Em biết, anh chán ghét em có một nửa dòng máu khác anh, nhưng dù sao em cũng là em gái anh, anh khinh thường em như vậy sao? Em cố gắng làm tốt mọi thứ, chính vì muốn anh đừng khinh thường em, cho dù là yêu đương, em cũng giữ mình trong sạch, nghĩ trước sau, nhưng..."
Nước mắt cô rơi xuống, giọng cũng nghẹn ngào, không nói ra lời.
Sở Ngự Tây quay lưng lại, nhìn bữa tiệc đã chuẩn bị dưới lầu, nhiều người như vậy, náo nhiệt như vậy, lòng anh lạnh xuống, khi nghe thấy tiếng khóc của Sở Vân Hề, chỉ cảm thấy bực dọc, không muốn nghe tiếp.
"Lau một chút đi..." Thương Đồng im lặng đứng phía sau Sở Vân Hề, đưa ra một miếng khăn giấy.
Sở Vân Hề nghiêng đầu sang chỗ khác, hai mắt đẫm lệ mơ hồ xuyên thấu qua thấy là Thương Đồng, cô chậm rãi đẩy ra, khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt: "trên đời nhiều đàn ông như vậy, vì sao cô muốn cướp của tôi?"
Thương Đồng không biết nên nói gì, cô gái trước mặt trẻ hơn so với cô vài tuổi, từ trong mắt Sở Vân Hề cô có thể nhìn thấy sự thương tâm và yếu đuối, cô ấy đau khổ như thế, mà người đã tạo ra nỗi đau này, chính là mình và Nhiễm Đông Khải.
cô cảm thấy không đành.
Hơn nữa, cô ấy là cô ấy...
"Đồng Đồng, thì ra em ở chỗ này!" Nhiễm Đông Khải đi nhanh đến, không biết sốt ruột hay vì chuyện khác, trên mặt anh đầy lo lắng, khi nhìn đến vết máu trên mắc cá chân cô, sắc mặt anh lạnh lùng, ngồi xổm người xuống, bàn tay to nắm lấy bàn chân cô: "Đừng nhúc nhích..."
Thương Đồng cảm thấy thân thể run lên, bởi vì ánh mắt Sở Vân Hề dừng trên người cô, vô tội như thế, bi thương như thế, còn truyền đạt một sự lên án trong im lặng.
Mà Sở Ngự Tây vẫn đưa lưng về phía bọn họ như cũ, dường như không có tâm tình để ý đến tất cả mọi thứ.
cô cảm giác đau đớn có gai trên mắc cá chân truyền đến, lại nhìn thấy, Nhiễm Đông Khải đã đứng dậy, trong tay cầm một mảnh sứ men xanh nhỏ, đi đến trước mặt Sở Vân Hề: "Sở Vân Hề, có phải là em làm hay không?"
Thương Đồng hoảng sợ, bước lên bắt lấy tay của Nhiễm Đông Khải: "Anh đừng nói lung tung, là em tự mình làm!"
Ý nghĩ trong mắt Nhiễm Đông Khải đông lại, anh nắm tay Thương Đồng: "Chúng ta đi!"
Thương Đồng bị anh kéo đi hai bước, khi quay đầu lại nhìn Sở Vân Hề, cô đã xoay người, theo bả vai của cô có thể thấy được, cô đang nức nở.
"Nhiễm Đông Khải..." Thương Đồng tách tay anh ra, dừng lại, nghiêm túc nhìn anh: "cô ấy thích anh như thế, tại sao anh lại làm như vậy?"
Nhiễm Đông Khải điều chỉnh hô hấp, trong mắt hiện lên một chút u ám: "cô ấy yêu tôi, tôi nhất định phải yêu cô ấy, cưới cô ấy sao? Còn nữa, cũng giống như em, rõ ràng là yêu Sở Ngự Tây, không phải cũng rời bỏ anh ta sao?"
Giọng nói của anh đã được ép chế xuống cực thấp, gần như kề sát vào tai cô, trong mắt người ngoài nhìn vào, giống những người đang yêu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy lạnh run, bọn bọ làm sao có thể giống nhau? cô ra đi, không phải bởi vì cô không yêu, mà tất cả là vì cô yêu, còn anh? Chẳng lẽ cũng có nỗi khổ tâm?
"cô ấy vô tội." cô trừng mắt nhìn anh, thấp giọng nói: "Nếu như anh không phải cố ý, nên sớm đi chặt đứt suy nghĩ của cô ấy."
"hiện tại, dù cho có kết hôn rồi cũng sẽ ly hôn." Nhiễm Đông Khải vẫn chăm chú nhìn cô như cũ, dường như không quan tâm nhiều.
"Nhiễm tổng, Thương tiểu thư, các người cũng ở đây..." một giọng nói vang lên bên cạnh họ, đôi mắt lạnh lùng của Nhiễm Đông Khải quay đi, thấy Lận Khả Hân, anh nhíu mày, nhàn nhạt gật đầu.
Thương Đồng lúng túng gật đầu, khi chuẩn bị rời đi, Lận Khả Hân mỉm cười gọi cô: "Thương tiểu thư xin dừng bước, tôi thấy mắc cá chân cô bị chảy máu, muốn tôi xử lý giúp hay không?"
Thương Đồng nhìn thoáng qua, máu không nhiều lắm, chỉ nhuộm đỏ một mảng nhỏ mà thôi, cô lắc đầu: "Cảm ơn cô, Lận tiểu thư, tôi trở về sẽ tự mình xử lý."
Lận Khả Hân đã đến trước mặt cô, lấy từ trong túi ra một danh thiếp: "Thương tiểu thư, lần trước tôi có nói cô đưa đứa nhỏ đến tái khám, trước đó đứa nhỏ đã từng lên cơn sốt phải không?"
Thương Đồng nhận danh thiếp, nhắc đến Niệm Niệm, lòng cô lập tức mềm xuống: "Đúng vậy, xế chiều hôm nay vốn định mang Niệm Niệm đến làm kiểm tra lại."
Lận Khả Hân cười cười, nhẹ nhàng nói: "Hay là tôi đến đó, đứa nhỏ hình như có chút viêm phổi chưa trị tận gốc, cho nên nhiều lần phát sốt, nếu thuận tiện, tôi cũng có thể đến nhà xem."
"không cần." Nhiễm Đông Khải kéo Thương Đồng qua, dường như không muốn để cô và Lận Khả Hân trò chuyện, mang cô đi ra ngoài cửa.bg-ssp-{height:px}
Thương Đồng quay đầu lại, thấy trên hành lang dài, Sở Ngự Tây cùng Mạc Thanh Uyển không biết nói gì đó, Sở Ngự Tây dụi tắt điếu thuốc trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, nhận lấy hộp quà trong tay Mạc Thanh Uyển, hai người đi về phía bên kia.
cô có chút ngây người nhìn bóng lưng hai người kia, xứng đôi như thế, cô cảm thấy đau xót ở cánh tay truyền đến, là bàn tay to của Nhiễm Đông Khải.
"đi thôi." Nhiễm Đông Khải dẫn cô xuống lầu, ra khỏi biệt thự.
Thắt chặt giây an toàn, Nhiễm Đông Khải nghiêng đầu sang nhìn Thương Đồng, thấy bộ dạng mất hồn của cô, trong lòng mềm nhũn: "Đồng Đồng, thật xin lỗi! Hôm nay bọn họ nhất định khiến em khó chịu rồi."
Thương Đồng lắc đầu, không muốn nói chuyện, cô chỉ biết Sở Ngự Tây đã không còn yêu cô, anh chán ghét cô, đoán chừng cũng sẽ không lần lượt truy vấn cô nữa, vì sao lúc đầu gặp lại trốn tránh, vì sao lại chọn Nhiễm Đông Khải. Cho dù là trả thù, cô cũng vui lòng chấp nhận, đầu quả tim giống như bị khoét ra, cô ôm ngực thật chặt.
"Lúc trước có phải bởi vì Sở gia làm khó dễ sau lưng, em mới rời xa Sở Ngự Tây?" Nhiễm Đông Khải nắm vô-lăng, nhìn thấy cô như thế này, trong lời nói mang theo vài phần tức giận.
"không phải." Thương Đồng rốt cuộc quay đầu lại, vừa mới trải qua hành hạ của địa ngục, môi cô hiện lên một nụ cười yếu ớt: "Anh cho rằng đây là tiểu thuyết sao? Nữ chính bị gia đình nam chính uy hiếp, mới mai danh ẩn tích, mang theo đứa con bỏ trốn, chờ nam chính trở lại đón cô ấy? Chúng tôi là không thể."
Nhiễm Đông Khải không hỏi nữa, đạp ga, trong lòng rối loạn không biết phải nói gì, trước mắt một chốc là khuôn mặt Sở Vân Hề lã chã ướt át, một chốc là khuôn mặt Thương Đồng cố gắng bình tĩnh, hai khuôn mặt một đến một đi, từ từ chồng lên nhau, dường như luôn có vài phần tương tự, nếu không phải là ngũ quan, thì chính là vẻ mặt.
không biết tại sao, khuôn mặt đau khổ của họ, đều khiến anh chú ý.
------ Vũ Quy Lai------
trên hành lang dài chỉ còn lại Sở Vân Hề, thời gian bắt đầu bữa tiệc đã đến, từ trên hành lang dài có thể nhìn thấy cha mẹ cô đang đứng bên cạnh nhau, nâng ly rượu đỏ chào hỏi khách, tuy là đại thọ , nhưng không có phô trương, chỉ có hơn bốn mươi người bạn chí cốt đến chúc mừng, nhà hàng đặt một bàn xoay năm tấm, các món ăn sạch sẽ tinh tế, kiểu Trung Quốc sôi nổi, nhưng cô lại chăm chú nhìn hai bóng dáng dưới lầu kia, nước mắt rơi lã chã.
"Vân Hề..." Lận Khả Hân chậm rãi bước lên, từ trong túi rút ra một miếng khăn giấy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "không thoải mái sao?"
Sở Vân Hề quay đầu lại, cô lau đi nước mắt, thấp giọng trả lời: "không có gì."
"Haizz, tôi biết là vì Nhiễm tổng." Lận Khả Hân dựa vào lan can giống cô, nghiêng người nhìn về phía cổng lớn của biệt thự, bóng xe kia vội vã rời đi, khẽ thở dài.
Sở Vân Hề cầm khăn giấy, ép buộc mình mỉm cười, nhưng trong giọng nói lại có chút chua chát không thông: "Làm sao cô biết?"
Bóng dáng của Lận Khả Hân bị che ở phía sau chậu hoa, cô dùng tay nắm lan can, như muốn mang nó nhào nặn, ánh mắt cô dừng lại sau lưng Sở Vân Hề, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: "Tối qua, Thương tiểu thư mang theo một đứa bé đến chỗ tôi khám bệnh, sau đó Nhiễm tổng cũng đến, tôi nghe bọn họ chính miệng thừa nhận, đứa bé kia là con của bọn họ."
Sở Vân Hề nhắm mắt lại, cô dán sát khuôn mặt lạnh lẽo vào lan can, cô không dám khóc, cũng không thể khóc, đành phải quay đầu lại nói: "Tôi biết, vừa rồi anh ấy đã nói với cha tôi, là người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy nên gánh vác."
Khi cô nghe được Nhiễm Đông Khải nói cái lý do này, liền cảm thấy toàn thân đều lạnh xuống, tưởng rằng Nhiễm Đông Khải chỉ nhất thời thay đổi, như thế cô còn có cơ hội, có thể làm anh cảm động, xoay chuyển anh, nhưng hiện tại anh đã sớm có đứa con bốn năm tuổi, cô lấy cái gì để đi tranh giành? Lấy cái gì đến đoạt?
đã định trước cô thất bại thảm hại.
Cơ hội trở mình cũng không có.
cô chỉ có thể lừa mình dối người cho rằng, anh chỉ là nên gánh vác tránh nhiệm, lúc trước anh dịu dàng chăm sóc cô đều là thật sự, năm đó anh chỉ là bất đắc dĩ, không cẩn thận mà thôi.
trên TV có rất nhiều đoạn đều là người phụ nữ sinh đứa bé rồi muốn ép buộc nam chính, hoặc là rõ ràng không cần uy hiếp, cũng sẽ lập tức được đội vương miệng xx bà lớn.
Thương Đồng kia có lẽ cũng vậy, Đông Khải căn bản không thích cô ta, nếu không từ năm năm trước cho đến bây giờ chưa từng đề cập đến cô ta, chưa từng có dấu vết nào cho thấy, trong lòng anh ẩn chứa một người khác.
"Vân Hề, cô thật lương thiện." Lận Khả Hân nhẹ nhàng nói: "Đáng tiếc Nhiễm tổng đã bị vỏ bên ngoài che mặt rồi."
Giọng Sở Vân Hề chậm rãi nói: "Bọn họ đã có con, tôi sẽ tác thành cho bọn họ"
Lận Khả Hân lắc đầu nói: "Vân Hề, tôi cảm giác được người Nhiễm tổng yêu là cô, người phụ nữ kia có lẽ chỉ là thế thân của cô mà thôi, hay là ở đây có hiểu lầm gì cũng không chừng."
Sở Vân Hề hơi sững sờ, cô ấy nói người phụ nữ kia giống cô? Lúc bọn họ quen biết, là tháng năm năm trước, khi đó cây phong cũng đỏ tươi như vậy, cô tan học trở về, nhìn thấy Nhiễm Đông Khải ngồi trên sô pha, mặc áo sơ mi trắng, khóe môi chứa một nụ cười.
"Con bọn họ bao nhiêu tuổi?" Sở Vân Hề im lặng một lúc lâu, mới mở miệng.