Cửa đã tự động khóa.
Sở Ngự Tây ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, đưa tay tìm thuốc lá trên tủ ở đầu giường, từ tốn hít một hơi, bầu không khí khiến anh cảm thấy nhàm chán, anh hít vào hai lượt, làn khói lượn lờ khiến anh nhớ đến người phụ nữ làm cho anh tức giận.
Anh không nói lời nào, Mạc Thanh Uyển cũng không dám nói chuyện.
Hít vào hai lượt, Sở Ngự Tây mới quay đầu, lạnh nhạt nhìn cô: "Nhiễm Đông Khải muốn giá thầu của tôi thấp nhất?"
Thân thể Mạc Thanh Uyển run rẩy, bị ánh mắt sắc bén của Sở Ngự Tây nhìn tới, cô gật đầu: "Đúng."
Sở Ngự Tây mỉm cười: "Em định làm thế nào cho giá thầu của tôi thấp nhất?"
Mạc Thanh Uyển không dám lộn xộn, trước đó còn nghĩ anh đối với cô có một chút ý nghĩ gây rối, lúc này đều tan thành mây khói, người đàn ông này quá sắc bén, cô khó khăn nuốt nước bọt, lắc đầu: "Tôi...tôi không biết."
Sở Ngự Tây hừ lạnh một tiếng: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Anh mở tủ ở đầu giường, lấy ra một túi giấy, tuỳ ý ném qua bên cạnh Mạc Thanh Uyển, lạnh nhạt nhìn nét mặt cô biến sắc.
"Sở tổng, tôi xin anh, xin anh bỏ qua cho cha tôi, anh kêu tôi làm gì tôi cũng bằng lòng." Mạc Thanh Uyển rối loạn quỳ dưới chân Sở Ngự Tây, nắm lấy góc áo ngủ của anh, khổ sở giương mắt nhìn anh, nước mắt bắt đầu tuôn ra, nếu cha cô bị bắt giữ và thẩm vấn, cô sẽ mất đi tất cả.
Sở Ngự Tây chán ghét kéo quần áo của mình: "Có hiếu như vậy? Làm gì cũng đều bằng lòng? Bao gồm cả dâng hiến tự tôn và thân thể của em."
Đáy lòng Mạc Thanh Uyển dâng lên một đám lửa, ánh mắt cũng mê hoặc: "Tôi bằng lòng..."
"Vậy thì đến quán rượu làm gà tốt hơn." Khóe môi Sở Ngự Tây từ đầu đến cuối đều mang theo một nụ cười giễu cợt.
Mạc Thanh Uyển giật nảy mình, dù cô là thiên kim của thị trưởng ở một địa phương nhỏ, nhưng vẫn rất được yêu thích, làm sao có thể đi làm những chuyện thấp hèn như thế?
"không cần! Tôi không cần..."
"Xem ra lòng hiếu thảo của em cũng có hạn." Sở Ngự Tây đã sớm đoán được câu trả lời này, anh híp mắt lại, nhớ đến người phụ nữ kia, nếu là cô, cô sẽ phản ứng thế nào? Lần trước, cô đến cầu xin anh, có bao nhiêu thành ý? cô có thể vì cha cô hy sinh đến mức độ nào?
Anh thậm chí có chút gấp rút mong đợi, cảnh đó có thể đến sớm một chút.
Nghĩ đến đây, hứng thú của anh hoàn toàn biến mất, giọng nói cũng càng thêm lạnh lẽo: "Em đứng lên đi, tôi chỉ cần em làm một chuyện, chính là mang giá thầu thấp nhất của tôi tiết lộ cho Nhiễm Đông Khải..."
Sau khi Sở Ngự Tây nói xong, Mạc Thanh Uyển lại càng hoảng sợ: "Anh nói cái gì? thật sự phải làm vậy sao?"
Dài dòng. Sở Ngự Tây chỉ vào cửa nói: "đi qua bên cạnh tìm Uông Trạch, câu ta sẽ nói cho em biết phải làm thế nào."
Mạc Thanh Uyển nâng chân đứng dậy, cô làm sao cũng không hiểu, cô cho rằng Sở Ngự Tây sẽ làm cô mang giá thầu thấp nhất của Nhiễm Đông Khải trộm cho anh, như thế cô sẽ đắc tội Nhiễm Đông Khải, rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan, không nghĩ đến anh lại thành toàn tất cả cho cô.
Anh không đành lòng đối với mình sao?
Sở Ngự Tây không có tâm tình để ý cô nghĩ thế nào, toàn bộ lưới đều đã mở vải, anh chỉ chờ thu lưới, lúc đầu chỉ tính đối phó với Thương Đồng, bây giờ lại thêm một Nhiễm Đông Khải!
Mày anh nhíu lại, nhưng lúc này, điện thoại vang lên, anh nhận điện thoại, sau khi nghe được báo cáo bên kia, sắc mặt trở nên rất khó coi: "Coi chừng nó, tôi lập tức đến ngay!"
------- Vũ Quy Lai------
Ăn xong cơm chiều, Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm cùng Thương Đồng lên xe, đưa bọn họ trở lại biệt thự của anh.
Tính năng xe rất tốt, cũng cực kỳ rộng rãi, Niệm Niệm lúc đầu vẫn líu ríu nói chuyện, đi được nửa đường, liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nằm trong lòng của Thương Đồng ngủ thiếp đi.
Nhiễm Đông Khải thấy Thương Đồng chuẩn bị cởi áo khoác, biết là cô sợ Niệm Niệm ngủ bị cảm lạnh, một bên thì kêu tài xế mở sưởi ấm, một bên thì cởi Tây trang của mình, đắp lên người Niệm Niệm, cũng che khuất một nửa thân thể của Thương Đồng.
Mùi nam tính nhàn nhạt quanh quẩn trong gió, Thương Đồng có chút bất an, nhưng thấy Nhiễm Đông Khải nhã nhặn đứng đắn như thế, cũng mang tâm tư của mình nới ra, bởi vì bầu không khí quá mức yên tĩnh, cô suy nghĩ, mở miệng nói: "Ngày mai mấy giờ chúng ta trở lại Hàn Thành?"
"Hơn ba giờ chiều bằng máy báy."
Thương Đồng thoáng im lặng, nói khẽ: "Sáng ngày mai anh có bận nhiều việc không?"
Đôi mắt Nhiễm Đông Khải sáng lên: "Em có việc?"
Thương Đồng nhận thấy ý tứ của anh, biết anh hiểu lầm mình, vội hỏi: "không phải, tôi nghĩ buổi sáng anh nhất định bận rất nhiều việc, nguyên do là tôi muốn mang Niệm Niệm đến viện bảo tàng ở Cố Cung, nếu không kịp thời gian, thì thôi vậy."
Nhiễm Đông Khải suy nghĩ một chút: "Kịp, ngày mai tôi sẽ sắp xếp, còn muốn đi chỗ nào nữa không?"
Thương Đồng lắc đầu, cô chỉ muốn đến xem lại những văn vật bên trong Cố Cung, trước kia khi đi học đã xem qua, thoáng một cái đã qua năm sáu năm.
"Vậy thì lần sau đi, bây giờ là thời gian gấp gáp, lần sau tôi đi cùng em, còn có một số thứ tốt, đều cất giữ riêng, đến lúc đó tôi dẫn em đi xem." Nhiễm Đông Khải cười nhạt, anh quay đầu nhìn Thương Đồng, nếu là những người phụ nữ khác, chuyện muốn làm nhất hẳn là mua sắm? cô ngồi yên lặng, làm cho người ta có cảm giác thật thoải mái.
Thương Đồng nhớ đến lần trước anh ở trong xe xem , không khỏi hỏi một câu: "Trước kia anh học cái gì?"
Nhiễm Đông Khải cười: "Học quản lý công thương."
Thương Đồng có chút kinh ngạc, theo bản năng trả lời: "thì ra là vậy."
"Vậy em nghĩ sao?" Nhiễm Đông Khải thấy cô quan tâm chuyên ngành của mình, tâm tình lại tốt lên một chút.
"Tôi thấy anh hình như rất có hứng thú với lịch sử thời Tống, tưởng là anh học chuyên ngành lịch sử."bg-ssp-{height:px}
Nhiễm Đông Khải cười nhạt, chỉ là ý cười vẫn chưa truyền đến trong ánh mắt, anh giống như cực kỳ tuỳ ý nói: "Ý em muốn nói thương nhân đều chỉ có mùi vị của tiền, ba đời giàu có sẽ ra một đời cao quý, nói vậy cũng chưa từng sai, khó trách người ta lại kinh ngạc. Vậy còn em? Tại sao lại chọn chuyên ngành này?"
"Xem như là gia đình có truyền thống học giỏi đi. Cha tôi nghiêng cứu về lịch sử thời Tống, ông rất hy vọng tôi có thể học đại học ở địa phương, kết quả tôi lại giấu ông lén hồi báo ở thủ đô, đều do tôi..."Cảm xúc của Thương Đồng lắng xuống.
"Vậy mẹ em?" Nhiễm Đông Khải hỏi.
Thương Đồng gục đầu xuống, những sợi tóc đen bóng che khuất mặt cô, thấy không rõ biểu cảm của cô, chỉ nghe giọng cô có chút chua chát nói: "đã chết, lúc tôi hai tuổi."
"thật xin lỗi."
Bầu không khí có phần không tự nhiên, ánh mắt Nhiễm Đông Khải dừng ở chỗ mắt cá chân đã băng bó của cô, mày khẽ chau lại: "Chân của em còn đau không?"
Thương Đồng hơi sững sờ, bên tai lại nhớ đến câu nói kia của Sở phu nhân: "Xin cô thông cảm cho tấm lòng của một người làm mẹ."
Trong lòng cô hơi đau xót, khẽ nói: "không đau."
Làm sao có thể không đau? Nhưng đau ở trong lòng, còn những chỗ khác đều đã vô cảm rồi.
"Sở bác gái làm khó dễ em sao?" Nhiễm Đông Khải khom người xuống, cẩn thận nhìn mắt cá chân của cô, không có chảy máu, lúc xử lý, là mảnh sứ vỡ đâm vào da, nên không có gì trở ngại.
"không có, bà ấy làm không sai, hơn nữa bà ấy thật sự cái gì cũng chưa nói."
Quan tâm hạnh phúc của con gái, bà có gì sai?
Nhiễm Đông Khải thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Tôi biết, thật xin lỗi, kéo em xuống vũng nước đục này."
"không có gì, dù sao đã đủ vẩn đục rồi." Thương Đồng gục đầu xuống, không nói nữa.
Nhiễm Đông Khải còn muốn nói gì đó, thấy bên ngoài cô có ý cự tuyệt, trong lòng rầu rĩ.
Tài xế phía trước khẽ nói: "Nhiễm tổng, điện thoại của ngài."
Nhiễm Đông Khải nhìn điện thoại gọi đến, do dự một lúc, vẫn bắt điện thoại: "Bác gái..."
Giọng Sở phu nhân vô cùng lo lắng rõ ràng theo ống nghe truyền tới: "Đông Khải, Vân Hề có gọi điện thoại cho cháu hay không?"
Nhiễm Đông Khải ít thấy Sở phu nhân thất lễ như vậy, hơi thẳng người lên: "không có."
Sở phu nhân run giọng nói: "Đông Khải, nếu khi nào Vân Hề điện thoại cho cháu, cháu nhất định phải nói bác biết một tiếng."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Nhiễm Đông Khải hỏi một câu.
Sở phu nhân run giọng nói: "Nó đã ra ngoài từ lúc sáu giờ, đến bây giờ vẫn tắt điện thoại, nếu bình thường thì không sao, nhưng hôm nay tâm trạng nó không tốt, bác rất lo lắng, hỏi bạn bè của nó, cũng không biết. Cho nên mới thử gọi điện thoại cho cháu, thật xin lỗi, vốn không nên làm phiền cháu."
Thương Đồng ở một bên nghe rất rõ ràng, cô thấy Nhiễm Đông Khải nhíu mày, lòng cũng gấp lên, một cô gái bị thất tình không biết sẽ làm ra chuyện gì, cô vội vàng nói khẽ: "Anh đi tìm cô ấy đi."
Nhiễm Đông Khải cầm điện thoại, trầm giọng nói: "Bác gái đừng lo lắng, cháu sẽ đi tìm xem sao."
Thu điện thoại vào, sắc mặt Nhiễm Đông Khải hơi khó coi, anh quay đầu, nhìn Thương Đồng: "Tôi bảo tài xế đưa hai người về."
Thương Đồng gật đầu, thấy anh muốn đẩy cửa xe ra, gấp giọng nói: "Anh ngồi xe đi, tôi và Niệm Niệm bắt xe trở về!"
"không cần, tôi biết cô ấy ở đâu." Con ngươi của Nhiễm Đông Khải tối lại, Sở Vân Hề là một cô gái ngoan ngoãn, cô cũng rất ít bạn bè, nhưng lòng tự trọng của cô cũng rất mạnh mẽ, cho nên nhất định là một mình đi tìm chỗ phát tiết, mà nơi cô có thể nghĩ đến để phát tiết hầu như không có, ngoại trừ thỉnh thoảng cô có đến quán bar Mộng Sinh, nghĩ tới đây, anh lập tức bấm điện thoại: "Chu Hi, lái xe đến quán bar Mộng Sinh chờ tôi."
Thương Đồng lo lắng, hạ kính xe xuống, gấp giọng nói: "Đông Khải, dù sao anh cũng đừng làm tổn thương cô ấy!"
Nhiễm Đông Khải đưa tay bắt một chiếc xe cho thuê, khi mở cửa xe, hướng về phía Thương Đồng gật đầu, mới nghênh ngang mà đi.
Thương Đồng ngồi trong xe vô cùng lo lắng, cô nhìn lại, chỉ thấy ngựa xe như nước áo quần như nêm, không biết Sở Vân Hề thế nào.
cô gái kia nhìn qua cực kỳ thuần khiết, giống như một khối thuỷ tinh, bảo vệ rất tốt, làm cho người ta nhìn một cái, liền cảm thấy thật đáng yêu, cô hâm mộ cô ấy như thế, có gia đình đầy đủ, có mẹ cưng chiều, tất nhiên cũng có tuổi thơ hạnh phúc. Nhưng những đứa trẻ như vậy, chỉ sợ không chịu đựng được suy sụp.
Nếu trong lòng cô nghĩ không thoáng, làm sao bây giờ?
Đầu óc Thương Đồng lộn xộn, vậy chẳng phải cô trở thành tội nhân sao?
Lòng cô đều rối loạn, không dễ gì trở về biệt thự, nữ quản gia ra nghênh đón, thấy Thương Đồng ôm Niệm Niệm, trên người vẫn đắp Tây trang của Nhiễm Đông Khải, vội vàng tiến lên.
Thương Đồng vội vàng mang Niệm Niệm giao cho nữ quản gia, quay đầu lại hướng tài xế nói: "Phiền anh một chút, đưa tôi đến quán bar Mộng Sinh."
Tài xế do dự một lúc.
Thương Đồng thấy vậy, nói: "thật xin lỗi, tôi tự mình bắt xe đi."
"Thương tiểu thư, tôi đưa cô đi." Tài xế chạy chậm đuổi theo tới, mở cửa xe, chở Thương Đồng đến quán bar Mộng Sinh.
________________
Ngựa xe như nước: ngựa xe qua lại nối tiếp nhau, hết lớp này đến lớp khác như nước chảy. Áo quần như nêm: Diễn tả người đi lại đông đúc, chật như nêm cối.