Ngoài cửa phòng cấp cứu, đã đỗ mấy chiếc xe, cô nhận ra xe của Nhiễm Đông Khải, trong lòng hồi hộp, đẩy cửa ra, thấy ngoài phòng cấp cứu có mấy bóng dáng, bước chân của cô đóng lại ở đó, năm năm trước cô trơ mắt nhìn cha bị đẩy vào, sau khi đẩy ra, thì che một tấm vải trắng.
Ký ức đối với nơi này đáng sợ như thế, cô không dám đến gần, sợ một giây đồng hồ sau cánh cửa mở ra.
Nhiễm Đông Khải đứng trước mặt vợ chồng Sở phu nhân, cúi đầu, vẻ mặt vô cùng đờ đẫn.
Ông Sở run rẩy giơ tay lên, 'bốp' một tiếng rơi vào trên mặt Nhiễm Đông Khải, đầu Nhiễm Đông Khải lệch qua, nhưng thân thể không động đậy.
"Hán Thần..." Tân Mộng Lan kéo Sở Hán Thần ra, trên mặt bà đã đầy nước mắt, lạnh lẽo nói: "không thể trách người khác, đều là em sai, em nên trông coi Vân Hề."
Bà khóc thảm thiết trên vai Sở Hán Thần, không chú ý tới Thương Đồng đã đến.
Nhiễm Đông Khải vẫn đứng đó im lặng như cũ, Thương Đồng không thấy rõ vẻ mặt của anh, anh cúi đầu, có lẽ là vì hối hận.
Đúng lúc này, một trận gió phía sau ào tới, một bóng dáng đột nhiên xông đến trước mặt Nhiễm Đông Khải, xách cổ áo của anh lên: "Cái tên súc sinh này..."
Thương Đồng nhìn thấy Sở Ngự Tay, cô che miệng mình, trơ mắt nhìn Sở Ngự Tây đánh một quyền vào trên mặt Nhiễm Đông Khải, giống như kẻ điên.
Nhiễm Đông Khải không đánh trả, tuỳ ý để anh đá vào tường, vừa nặng nề ngã xuống.
"Ngự Tây, mau dừng tay!" Người lên tiếng là Tân Mộng Lan.
Sở Ngự Tây dừng tay, chậm rãi quay đầu lại, thấy Tân Mộng Lan và Sở Hán Thần, trên mặt lộ ra một chút lạnh lùng nghiêm nghị: "Đây đều là báo ứng, không phải các người xem Nhiễm Đông Khải như là con trai sao? Đến bây giờ cũng không nỡ trừng trị anh ta? Vân Hề tại sao có thể có cha mẹ như các người?"
"Đủ rồi!" Tay Sở Hán Thần vỗ vào cửa sổ, ông nghiêng đầu đi, sắc mặt u ám.
"Hán Thần, nó cũng là lo lắng cho Vân Hề, đây là chuyện tốt!" Tân Mộng Lan thấp giọng nói.
"Tôi lo lắng cho nó? Tôi làm sao có thể lo lắng cho nó? Tôi chỉ muốn đến xem, các người nhìn thấy con gái mình cắt cổ tay tự sát, nội tâm có lay động hay không, có nghĩ bị báo ứng hay không!" Lúc Sở Ngự Tây phát ra câu nói đó từ trong lòng, Thương Đồng đứng ở cửa, khuôn mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Mày...đứa con bất hiếu này!" Sở Hán Thần tiến lên, giơ tay, muốn đánh Sở Ngự tây, nhưng lại bị Sở Ngự Tây nắm lại.
Trong mắt Sở Ngự Tây đều là giận dữ, anh nhìn chằm chằm Sở Hán Thần: "Ông nghe không nổi nữa sao? Tôi nói không đúng sao? Lúc mẹ tôi cắt cổ tay tự sát, ông và người phụ nữ này đang làm gì? Bây giờ biết đau lòng sao? Nếu Sở Vân Hề xảy ra chuyện gì, đều là các người tạo nghiệt!'
"Mày..." Sở Hán Thần nói không ra lời, thân thể run rẩy.
Tân Mộng Lan vội vàng lắc đầu nói: "Hán Thần, đừng nói nữa!"
Sở Ngự Tây không muốn nhìn bọn họ nữa, anh xoay người, bất ngờ nhìn thấy Thương Đồng đứng ngây ở cửa, anh dừng bước, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Tay Thương Đồng tê dại, mọi người đều theo ánh mắt của Sở Ngự Tây nhìn về phía cô, cô không dám ngẩng đầu, dường như cô mới đúng là tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
Nhiễm Đông Khải vịn tường đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh cô: "Sao em lại đến đây?"
Trước mắt bao người, cô cảm thấy lỗ chân lông của mình đều dựng thẳng lên, Nhiễm Đông Khải đến gần càng khiến cô có một loại cảm giác tội lỗi, cô lùi về sau nửa bước, há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh.
"Tôi kêu tài xế đưa em trở về." Bộ dạng của Nhiễm Đông Khải nhìn qua cũng rất thảm hại, anh hướng về phía Thương Đồng khẽ lắc đầu, ý bảo cô đừng ở lại chỗ này, nhưng cô làm thế nào cũng không di chuyển được bước chân. cô không thể đi, không biết Sở Vân Hề có thoát khỏi nguy hiểm hay không, cô không thể rời khỏi, nếu không cô sẽ không an tâm.
"Tôi sẽ chờ cô ấy ra." Thương Đồng thấp giọng nói.
Sở Hán Thần đã quay đầu lại, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Thương Đồng, thấy cô cúi đầu, đứng bất động ở đó, ông nhẹ nhàng đẩy Tân Mộng Lan ra, đi nhanh đến, giọng lạnh lùng nói: "cô chính là người phụ nữ Đông Khải nói?"
Thương Đồng nắm ngón tay mình, cô ép bản thân bình tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Hán Thần, chính là người đàn ông này!
Nhiễm Đông Khải kéo ống tay áo cô, muốn nắm tay cô, cho cô sức mạnh, ai ngờ cô cũng dám đối diện với Sở Hán Thần.
"Là tôi." Thương Đồng chậm rãi gật đầu.
Sở Hán Thần lạnh lùng nói: "Đến cùng là cô muốn cái gì, cô muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng cút đi thật xa?"
Nhiễm Đông Khải vội vàng mở miệng nói: "Bác trai, bác không thể..."
Sở Hán Thần chuyển sang Nhiễm Đông Khải, lạnh lùng nói: "Vân Hề đã đến nước này, ta sẽ không để các người tuỳ ý càn rối, cậu nhất định phải chịu tránh nhiệm với Vân Hề, ta mặc kệ cậu và người phụ nữ này đến cùng là xảy ra chuyện gì, nếu cậu muốn tốt cho cô ta, nên cắt đứt quan hệ với cô ta!"
Trong mắt Nhiễm Đông Khải hiện lên một chút u ám, ý của Sở Hán Thần là nếu anh không chịu kết hôn cùng Vân Hề, ông sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt đối phó với Thương Đồng, thậm chí còn có Niệm Niệm!
Sắc mặt của anh vô cùng khó coi, còn chưa mở miệng, thì nghe thấy Thương Đồng ở bên cạnh nhàn nhạt mở miệng: "Sở lão tiên sinh chính là thích cướp đoạt người yêu như vậy sao?"
Sở Hán Thần thoáng sững sờ một chút, sắc mặt trở nên rất khó coi, Tân Mộng Lan đã bắt lấy tay ông nói: "Hán Thần, anh làm cái gì vậy, anh không phải không biết, dưa hái xanh không ngọt."bg-ssp-{height:px}
Cướp đoạt người yêu? Những lời này rơi vào tai Sở Ngự Tây, lại là một loại tư vị khác.
Hóa ra, cô thật sự yêu Nhiễm Đông Khải!
Ánh mắt của anh dừng lại trên người Nhiễm Đông Khải và Thương Đồng đang kề vai sát cánh, bọn họ giống như một đôi vì yêu mà không ngại sống chết đụng chạm nhiều người tức giận đến cỡ nào.
"Thương tiểu thư, tôi có thể nói chuyện với cô được không?" Tân Mộng Lan nhẹ nhàng thở dài, quay về phía Thương Đồng, trong mắt đầy bi thương.
Thương Đồng không phải không có lỗi, cô cúi đầu không nhìn vào ánh mắt của bà, chỉ vô tình trả lời: "Sở phu nhân, chúng ta không có gì để nói." (Vô tình ở đây không phải giống như vô tình vô ý mà là vô tình nằm trong tóp nhẫn tâm vô tình)
Tân Mộng Lan nghe xong lời này, cố nén nước mắt không rơi xuống, dùng giọng lạnh lẽo nói: "cô nói đúng, chúng ta đúng là không có gì để nói." Bà chuyển sang Nhiễm Đông Khải, dùng ánh mắt bi thương nhìn anh: "Đông Khải, tôi chỉ có một đứa con gái là Vân Hề, nếu nó có chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho cậu."
Bà rất ít khi nặng lời như vậy, Nhiễm Đông Khải nghe xong thì cúi thấp đầu xuống, chỉ yên lặng chịu đựng.
Thương Đồng đứng đó, lòng bàn chân run lên, cô nghe thấy Tân Mộng Lan nói, bà chỉ có một đứa con gái, đúng vậy, trong lòng bà, chỉ có một đứa con gái là Sở Vân Hề, nếu không tại sao lúc ấy bà lại vứt bỏ cô chỉ mới có hai tuổi? cô thật muốn lớn tiếng hỏi bà, nhiều năm như vậy có nghĩ đến hay không, bà đã từng sinh một đứa con gái khác? Có nghĩ đến hay không, cô lớn lên như thế nào?
Đau xót pha lẫn bi thương, cô không di chuyển được bước chân, tất cả đều rối loạn.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, mọi người đều quay đầu lại, thấy y tá vội vàng chạy đến: "Bệnh nhân mất máu nghiêm trọng, bên trong kho máu không đủ, ai nhóm máu A?"
Nhiễm Đông Khải đang trầm mặt lúc này mở miệng nói: "Tôi nhóm máu A, lấy của tôi đi."
một giọng lạnh như băng khác nói: "Lấy của tôi, tôi nhóm máu O."
Mọi người quay lại, hoá ra là Sở Ngự Tây, anh đẩy Nhiễm Đông Khải ra, giọng lạnh lùng nói: "Anh cút ngay..."
Y tá không để ý nhiều như vậy, nói với Sở Ngự Tây: "Vậy anh đi theo tôi."
Hai người vừa chạy không xa, Nhiễm Đông Khải cũng đuổi theo.
Chỉ còn lại Tân Mộng Lan, Sở Hán Thần và Thương Đồng, da đầu Thương Đồng tê dại, cô cũng nhóm máu A, cùng một nhóm máu với Sở Vân Hề, trên người các cô vốn chảy một nửa dòng máu giống nhau, cô nhìn ra được, mặc dù Sở Ngự Tây đối với Vân Hề tồi tệ như thế, nhưng trong lòng anh nhất định cũng giống như cô, tình cảm rất phức tạp.
"Thương tiểu thư!" Giọng Sở Hán Thần lạnh lùng nói: "Đông Khải nhất định sẽ lấy Vân Hề, tôi khuyên cô nên cầm lấy số tiền này nhanh chóng rời đi, đủ cho các người có cuộc sống giàu có đến kiếp sau." Ông điền xong một tấm chi phiếu, đôi mắt lạnh lùng nhét vào trong tay Thương Đồng, giọng điệu chán ghét: "Tôi mặc kệ cô có phải thật sự yêu Đông Khải hay không, vì con của cô mà suy nghĩ, nên lấy tiền đi thật xa!"
Tân Mộng Lan ở một bên, há miệng thở dốc, nhưng không nói gì.
Thương Đồng mỉa mai nhìn chi phiếu trong tay, sau khi cô mở ra, một hàng số lẻ tẻ ở trên làm cô có một loại cảm giác muốn cười, cô giơ chi phiếu lên, giọng lạnh lùng nói với Sở Hán Thần: "Ông cho rằng tiền bạc có thể mua được tất cả sao? Nếu ông là dùng tiền để mua được người phụ nữ bên cạnh ông, thì có thể cho rằng mua được tôi, vậy ông nghĩ sai rồi! Tôi thà đi ăn xin, cũng tuyệt đối không lấy chi phiếu của ông! Các người làm như vậy, chỉ khiến tôi cảm thấy khinh bỉ các người, con gái của các người là người, còn con gái của người khác thì không phải sao? Có thể tuỳ tiện cho các người uy hiếp, sỉ nhục sao? Tôi thật nhịn không nổi các người !"
nói xong, cô xé nát tờ chi phiếu kia, ném vào trên mặt Sở Hán Thần, chi phiếu vỡ vụn giống như bông tuyết tới tấp rơi xuống, Thương Đồng nhớ đến những trận tuyết trong tuổi thơ, cô và những đứa trẻ khác chơi cùng một chỗ, bọn họ ném cầu tuyết vào người cô, hướng về phía cô la to, đứa trẻ không có mẹ...
cô cảm thấy có chút hốt hoảng, đã bao lâu cô không nói nhiều như vậy, không có nóng nảy như vậy?
"Bốp..." một tiếng, một bạt tay rơi vào trên mặt cô, cô chậm rãi sờ mặt mình, ánh mắt có chút mơ màng nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cô thấp giọng gọi một câu: "Ngự Tây?" (Edit tới đây tức quá, học máu rồi...)
"không biết xấu hổ!" Sở Ngự Tây nắm lấy áo cô kéo ra ngoài.
cô nhắm mắt lại, hai má đau đớn như nhế, đều thua kém bi thương của cô.
cô không biết anh kéo cô đi đâu, bị anh thô lỗ nhét lên xe, rồi anh ngồi vào bên phía tay lái.
Cửa xe bị khóa, cô không có chỗ để trốn, cũng không muốn chạy trốn.
Nếu là trước kia, cô hận không thể nhào vào lòng anh khóc lớn một trận, nhưng bây giờ xung quanh anh toả ra khí áp cực thấp, làm cho cô như rơi vào hầm băng, nước mắt cô tuôn xuống, lành lạnh chui vào trong cổ áo của cô, ẩm ướt vạt áo trước...
Xe của Sở Ngự Tây chạy nhanh đến bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện, chỉ có ánh đèn mờ, bên trong này im ắng, thời gian còn sớm, nên chưa có người đến, cô có chút sợ hãi, anh muốn làm gì?
Trong mắt Sở Ngự Tây gần như muốn phun ra lửa, sắc mặt anh có chút nhợt nhạt, có thể là do vừa rồi lấy máu, anh lấn người qua áp đảo cô, trong xe chật hẹp cô không có chỗ trốn, răng trên và dưới đều phát run: "Anh muốn làm gì?"
Sở Ngự Tây không nói lời nào, mà bắt đầu xé đi quần áo của cô.
"Anh dừng tay!" Thương Đồng gắt gao giữ chặt áo mình, lại bị anh đột nhiên xé rách, xoạt một tiếng, một mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra, cô bỗng nhiên ý thức được ý đồ của anh, anh lại muốn ở trong này cường bạo cô!
Sở Ngự Tây giống như bị điên, anh bắt lấy hai tay lộn xộn của cô, kéo mảnh vải quấn lấy cổ tay cô, buộc ở phía trên tay vịn, bàn tay to bắt đầu lột bỏ quần của cô.
------