Thương Đồng cách bức rèm che, nhìn thấy Tân Mộng Lan quay đầu lại, đôi mắt trong vắt không nhiễm bất kỳ dấu vết nào của gió sương năm tháng, vẫn sáng ngời như vậy, dù bà không trang điểm, sửa soạn, mặc một bộ sườn xám màu lam đơn giản, choàng áo khoác màu xám, vẫn làm người ta cảm thấy được khí chất động lòng người.
Tân Mộng Lan cũng cách bức rèm che nhìn về phía cô, bà hình như so với Thương Đồng còn căng thẳng hơn, lúc đứng lên cơ thể hơi run rẩy.
"Đây là thực đơn..." Phục vụ từ phía sau Thương Đồng đi tới, thay cô vén rèm, đưa thực đơn cho Tân Mộng Lan.
Thương Đồng im lặng ngồi vào chỗ đối diện với Tân Mộng Lan, cô cúi thấp đầu, khoảng cách của hai người so với lần trước còn gần hơn, mặc dù phục vụ còn đứng bên cạnh, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, mặc dù dọc theo đường đi, cô đã tính toán đầy đủ, lúc này vẫn có chút rối loạn.
"Thương tiểu thư muốn uống gì?" Tân Mộng Lan đẩy thực đơn về phía cô, ngón tay của bà dài mảnh trắng nõn, nhìn qua sống trong nhung lụa, nhẫn màu xanh lên nước sáng bóng, hẳn là phỉ thuý thượng hạng.
Thương Đồng nghe xong, ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng: "Sở phu nhân, tôi đến là muốn ngài chuyển lời với Sở Vân Hề tiểu thư một chuyện, nói xong tôi sẽ đi..."
"một ly Mocha được không?" Giọng của Tân Mộng Lan vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại mang theo mấy phần hỏi ý.
Câu nói vừa rồi giống như đánh rơi Thương Đồng vào trên bông vải, buồn bực và hốt hoảng.
Tân Mộng Lan đã quay đầu đi: "Hai ly Mocha."
Thương Đồng ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt sâu kín của Tân Mộng Lan, trong lòng cô chua chát, nhưng vẫn lạnh giọng nói: "Ta rất xin lỗi, khiến Sở Vân Hề tiểu thư sinh ra hiểu lầm, trên thực tế con của tôi và Nhiễm Đông Khải không có bất cứ quan hệ gì."
Tân Mộng Lan từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Thương Đồng, ánh mắt của bà có chút mơ màng, không biết đang nghĩ gì, chờ Thương Đồng nói xong, bà mới hồi phục lại tinh thần: "thật xin lỗi, Thương tiểu thư, cô vừa nói gì?"
Thương Đồng bị thái độ của bà chọc giận, lại không thể không lập lại lần nữa: "Sở phu nhân, tôi nói con của tôi với Nhiễm Đông Khải không có bất cứ quan hệ gì, xin mời chuyển lời lại với con gái của ngài, để cô ấy không cần lại lo lắng chuyện này, chẳng những đứa bé và Nhiễm Đông Khải không có quan hệ, tôi và anh ta cũng không có bất cứ quan hệ gì."
cô nói rất nhanh, âm điệu lại đè nén, bảo đảm đối phương có thể nghe được, cũng không có vẻ quá mức kích động.
"Hả..." Sở phu nhân hơi sững sờ, bà từ từ suy ngẫm những lời này, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thương Đồng: "cô nói thật sao?"
Thương Đồng mang những gì đã suy nghĩ nói ra: "không sai, tôi chẳng những lừa các người, còn lừa luôn Nhiễm Đông Khải, đứa bé vốn không phải của anh ta, cho nên con gái ngài muốn yêu thì cứ yêu, tôi và Nhiễm Đông Khải không có chút quan hệ nào!"
"Đông Khải nói..." Tân Mộng Lan chậm rãi mở miệng, bà chăm chú nhìn Thương Đồng, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, nghe giọng nói của cô, dường như đang cố gắng phân biệt cái gì đó.
"Anh ta không biết chuyện này, không thể trách anh ta. Những gì tôi muốn nói đã nói xong rồi, tiếp theo làm thế nào là chuyện của các người!" Thương Đồng cầm túi đứng dậy, lại bị Tân Mộng Lan đưa tay ấn chặt.
"Tại sao lại làm vậy?" Bà khẽ nói, trong mắt tràn đầy đau khổ.
Tại sao?
Thương Đồng chống lại ánh mắt của bà, bà đau khổ như vậy, nhất định là đau lòng cho con gái của mình phải không?
"Bởi vì tôi cảm thấy Nhiễm Đông Khải có tiền, cho nên ngại nghèo yêu giàu, muốn leo lên cành cao làm bà lớn, bây giờ có người biết được âm mưu của tôi, tôi không thể không thừa nhận sự thật, câu trả lời này ngài hài lòng chưa?" Thương Đồng lạnh lùng nói.
Tân Mộng Lan từ từ rút tay về, vẻ mặt của bà có chút không tốt, lại lẩm bẩm một câu: "không phải như vậy."
"Vậy ngài nghĩ sao?" Thương Đồng cầm túi của mình, nhìn bà ngồi đó, xung quanh dường như vô cùng lạnh lẽo, trong lòng không biết dâng lên đau khổ hay là cảm giác vui mừng, cô nhanh chóng đứng dậy.
Nếu nói xong rồi nên rời khỏi không phải sao?
Bức rèm che đột nhiên bị vén lên, Tân Mộng Lan và Thương Đồng đều giật mình.
"Bốp" một tiếng, một bạt tai nặng nề rơi vào trên mặt Thương Đồng, Tân Mộng Lan đứng dậy, nhẹ nhàng gọi một câu: "Vân Hề?"
Chỗ ngồi đã nhỏ, Sở Ngự Tây và Sở Vân Hề vừa bước vào, lập tức thu hẹp nhiều hơn, tiếng bạt tai kia đến quá nhanh, đến nỗi Thương Đồng che mặt mình, không phản ứng kịp.
Khi nghe trong miệng Tân Mộng Lan gọi hai chữ "Vân Hề", cô mới phục hồi lại tinh thần, đối diện với đôi mắt lạnh của Sở Ngự Tây.
Trong nháy mắt cô đã hiểu, là Sở Ngự Tây mang Sở Vân Hề đến, anh muốn Sở Vân Hề chính tai nghe được lời nói bỉ ổi của mình vừa rồi, nếu không anh sẽ không yên tâm.
"Sao cô có thể đối xử với anh ấy như vậy?" Sở Vân Hề run rẩy: "Sao cô có thể lấy chuyện đó ra lừa gạt anh ấy hả?"
Đầu Tân Mộng Lan có chút choáng váng, bà nhìn thấy Sở Ngự Tây cũng ở đây, không biết tại sao lại như vậy, bà còn rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng tất cả đều nghẹn ở cổ họng, chỉ run giọng nói: "Sao các con lại ở đây?"
Trong mắt của Sở Vân Hề ngấn nước mắt, vừa rồi cô gần như cũng không nhịn được muốn xông qua đây, cho đến khi không thể chịu đựng nỗi nữa, trên thế giới sao lại có người phụ nữ đê tiện như vậy?
Lúc này Thương Đồng đột nhiên rất bình tĩnh, tuy trên mặt rất đau, nhưng nhìn thấy Tân Mộng Lan lo lắng cho Sở Vân Hề như thế, nhìn thấy khóe môi Sở Ngự Tây cười lạnh đắc ý, cô lại bình tĩnh khác thường: "Đúng vậy, tôi là người phụ nữ như vậy đó, cho nên cô có thể yên tâm, cô yêu Nhiễm Đông Khải như vậy, anh ta nhất định sẽ cảm động, hơn nữa cô còn có mẹ và anh trai tốt thế này."
Sau khi cô cắn răng nói ra mấy chữ, vẻ mặt quật cường từ từ hiện lên dấu đỏ, nói đã nói xong, cô cũng không cần thiết phải ở lại, cúi đầu muốn vòng qua bên cạnh rời đi.
Sở Vân Hề nhất thời không biết nên nói gì cho tốt, cô cũng chưa bao giờ trách móc ai, nhưng nghĩ đến Nhiễm Đông Khải bị người phụ nữ này lừa gạt, cô rất tức giạn, thấy Thương Đồng xách túi muốn rời đi, Sở Vân Hề vội vàng dùng tay trái nắm lấy cô: "cô đứng lại..."
Thương Đồng bị cô kéo lấy, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
"Sao cô có thể mang con của mình ra làm công cụ?" Sau khi Sở Vân Hề nói xong câu đó, lại nói thêm một câu: "cô thật...thật vô sỉ!"bg-ssp-{height:px}
"Vân Hề." Tân Mộng Lan bước lên, bà hình như không ngờ tới sẽ có trường hợp như vậy, bà bước lên nắm tay phải của Sở Vân Hề, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa."
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Thương Đồng, rất chướng mắt, một đôi mẹ con tình thâm.
cô đưa một tay ra, nắm lấy cổ tay của Sở Vân Hề, muốn kéo Sở Vân Hề ra.
đã nghe thấy Sở Vân Hề hét lên một tiếng: "A..."
Sở Ngự Tây đột nhiên nắm cổ tay cô: "Buông ra..."
cô không rõ nguyên do đã bị Sở Ngự Tây kéo ra, ném qua một bên, lui lại sau mấy bước, ngã vào trên băng ghế.
Sở Vân Hề nắm cổ tay trái, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Tân Mộng Lan vội vàng cúi đầu: "Là miệng vết thương bị nứt ra sao?"
Ánh mắt của Sở Ngự Tây cũng tập trung trên cổ tay của Sở Vân Hề, hình như không thấy máu chảy, mới quay qua Thương Đồng ở bên cạnh, ánh mắt giống như tên bắn lén.
Đau đớn trước đó cũng không bằng ánh mắt tàn nhẫn này, Thương Đồng từ trên chỗ ngồi đứng lên, cô cúi đầu nói: "Tôi đi trước."
nói xong, cô vội vàng đi ra ngoài.
Bởi vì đi quá nhanh, lại không ngẩng đầu, lúc cảm thấy có bóng người đến gần đã quá chậm, hai ly cà phê nóng đều đổ vào trong ngực cô.
"A..."cô kêu ra tiếng.
"thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Phục vụ sợ đến mức nét mặt biến sắc, vội vàng lấy vải trên khay để lau, nhưng vừa đưa tay, lại rút trở về.
Cà phê nóng thấm ướt quần áo của cô, dính vào trên da ở ngực cô, cô hỗn loạn dùng tay thoáng tách ra: "Nhà vệ sinh ở đâu?"
"Bên này..." Phục vụ sợ đến mức chạy chậm, ở phía trước dẫn đường.
Vén rèm lên, Sở Ngự Tây nhìn ly cà phê vỡ vụn trên đất, thấy hai bóng dáng chạy đi, con mắt hơi tối xuống.
Lúc này Sở phu nhân và Sở Vân Hề đi ra, Sở Vân Hề không chú ý tới, đi đến trước mặt Sở Ngự Tây, nhỏ giọng nói một câu: "Anh..."
Sở Ngự Tây quay đầu lại, lộ ra nét mặt lạnh lùng: "Tôi còn có việc, hai người đi trước đi."
Nhưng Tân Mộng Lan lại ngẩn người nhìn lướt ra ngoài, không nhìn thấy bóng dáng của Thương Đồng, nên cúi đầu xuống.
"Mẹ, mẹ xem chảy máu rồi." Sở Vân Hề cởi băng gạc ra, miệng vết thương trên cổ tay đã hơi nứt, có tia máu chảy ra.
"A..., trước tiên chúng ta đi băng bó." Tân Mộng Lan đi vài bước, lại quay đầu, không biết đang tìm cái gì.
Cho đến khi hai người ra cửa, Sở Ngự Tây mới thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, đi về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Thương Đồng mở vòi nước, nước lạnh trực tiếp phun lên da, mới làm cho cảm giác nóng rực kia tốt hơn một chút, nhìn vào gương, một mảng lớn da thịt trước ngực đã đỏ bừng, có hai chỗ nhanh chóng nổi lên vết phồng nước.
Vạt áo trước vô cùng nhếch nhác, bị nước cà phê đọng lại nhuộm thành vết dơ, một mảng màu nâu lớn, ẩm ướt dính lên người.
cô dùng nước lạnh rửa mặt mình, nước mắt cũng lẫn vào nước lạnh rơi xuống.
Người trong gương quá thảm hại, ngay cả tóc cũng ướt, cô nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, cúi đầu xuống.
Trong đầu cô không ngừng xuất hiện hai cảnh tượng, một là vẻ mặt lo lắng của Tân Mộng Lan, bà nắm tay Sở Vân Hề, vẻ mặt rất lo lắng, giống như vừa rồi người tổn thương không phải là cô, mà là Sở Vân Hề.
một cảnh khác là khoảnh khắc Sở Ngự Tây mạnh mẽ đẩy cô ra.
một người là thiên chi kiêu nữ, một người thì ướt như chuột lột.
(Thiên chi kiêu nữ: Con gái cưng của trời.)
Nếu như bọn họ chính mắt thấy bộ dạng này của cô, nói không chừng sẽ rất vui vẻ, rất sung sướng!
một người phụ nữ từ trong phòng vệ sinh đi ra, rửa tay ở bồn bên cạnh, thấy bộ dạng này của cô, không khỏi liếc mắt. Thương Đồng rút khăn giấy bên cạnh ra, quay lưng đi, cô lau nước và nước mắt trên mặt, vò khăn giấy thành một cục, vứt vào trong thùng rác, lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, đều dính sát vào ngực, như vậy sao có thể ra ngoài được đây?
Nếu như có thể trốn ở đây, vĩnh viễn không ra có phải thật tốt?
cô chán nản lại đi rút khăn giấy, lau vết bẩn trước ngực, đột nhiên nghe tiếng thét chói tai của người phụ nữ phía sau.
cô có chút hốt hoảng quay đầu, theo tầm mắt của người phụ nữ nhìn lại, thì thấy Sở Ngự Tây với đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh đứng ở cửa.