Hình như từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh đã nhíu mày.
Cũng phải, sống trong môi trường như vậy, sao có thể vui vẻ được?
Sở Ngự Tây cảm thấy có chút thoải mái, anh rõ ràng rất tức giận, nhưng không biết có phải vì mệt mỏi hay không, hay vì ngón tay cô mát xa da đầu của anh, anh thật không muốn mở mắt.
Có cảm giác như vậy, anh cũng cảm thấy bản thân rất đáng xấu hổ, buồn cười !
Nhưng anh cũng không muốn phá vỡ yên ổn tạm thời này.
Chỉ có tiếng máy sấy liên tiếp vang lên.
Hơi nước ấm mờ mịt bốc lên, có mùi hương dễ chịu, lượn lờ ở giữa hai người.
Tóc anh đã sấy khô, cho dù cô không muốn, nhưng cũng không thể không tắt máy sấy, anh nhíu mi tâm lại, làm cô sinh ra vài phần không đành lòng. Kỳ thực, nếu có thể mở miệng, sao cô lại không muốn nói cho anh biết? Nhưng trước mắt giống như là rơi vào vực thẳm rồi, còn muốn nắm lấy anh, đã không kịp, trừ khi cũng kéo anh xuống cùng.
cô có thể cảm giác được da đầu ấm áp của anh, chân tóc cứng rắn, thậm chí mạch máu thình thịch rung rung, cô thậm chí còn muốn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhưng cuối cùng lại đè xuống phần tình cảm kia, từ từ lui về một bên, thấp giọng nói: "Sấy xong rồi."
Sở Ngự Tây mở mắt, từ trong gương nhìn thấy bóng dáng của Thương Đồng, cô vén tóc đơn giản, trên người vẫn mặc bộ quần áo ở nhà vải cotton thuần chất kia, anh cũng không có tốn tâm tư chuẩn bị quần áo gì cho cô, thậm chí tận lực làm cho mình không cần đối xử tốt với cô.
Ngày đó anh muốn cô từ phía sau, vô cùng phiền muộn.
Nhìn cô nuốt viên thuốc vào, không biết tại sao, rất khinh thường chính mình, chỉ là một người phụ nữ, sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần không khống chế nổi, nếu vừa rồi anh nghe được những lời sau, không khống chế được chính mình, chắc chắn sẽ muốn ra sức chỉnh đốn cô một trận sao?
Cái gì chỉ cần bọn họ yêu nhau là đủ!
Thương Đồng thấy anh không lên tiếng, muốn đi ra ngoài, nhưng nghĩ tới Niệm Niệm, hơi lo lắng ở lại, thấy anh dường như không có hành động tức giận, có lẽ vừa rồi căn bản không nghe thấy, cho nên thấp giọng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh một chút."
Sở Ngự Tây cau mày, hừ lạnh một tiếng, khó trách vừa rồi dễ bảo như thế, biết nghe lời. Anh không vui đứng dậy, trừ phòng tắm, không hề để ý đến cô.
Anh mở tủ quần áo ra, tháo khăn tắm của mình xuống, lộ ra cơ thể cường tráng.
Thương Đồng lặng lẽ theo ra, còn chưa mở miệng, bất ngờ nhìn thấy bóng lưng của anh, anh lại ở trước mặt cô không chút kiêng dè thay quần áo.
cô vội vàng xoay người qua chỗ khác, đối mặt với bức tường, nhất thời cũng không dám mở miệng nữa.
một lúc lâu, mới len lén nhìn lên, Sở Ngự Tây đã mặc xong quần, đang cài cúc áo sơ mi, từng cúc, từng cúc đi lên.
"nói đi." Sở Ngự Tây ảm đạm mở miệng.
Lúc này Thương Đồng mới quay lại, lắp bắp nói: "Niệm Niệm đã hơn bốn tuổi, có thể đưa con bé đi nhà trẻ không?"
Tay cài cúc áo của Sở Ngự Tây tạm dừng, quay đầu lại, ánh mắt phút chốc trở nên lạnh lùng: "Lặp lại lần nữa."
Thương Đồng sợ hết hồn, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, cố gắng lấy dũng khí chống lại ánh mắt của anh: "Anh có thể giam tôi, nhưng không thể liên luỵ người vô tội, Niệm Niệm còn nhỏ như vậy, anh không thể giam giữ con bé!"
Sở Ngự Tây cười lạnh nói: "Là tôi giam giữ nó sao? Em quên rồi sao? Là Nhiễm Đông Khải tự mình đưa nó tới! Anh ta cũng không cần, sao tôi phải quan tâm?"
"Anh..." Thương Đồng không ngờ anh lại nói vậy, tự nhiên tức giận đến run người: "Sao anh có thể đối xử với Niệm Niệm như vậy?"
"Vậy tôi phải đối xử với nó thế nào?" Sở Ngự Tây đi về phía cô, vừa mới đè xuống tức giận, theo sự khiêu khích của cô lại dấy lên, anh đưa tay, chống đỡ trên tường, mang Thương Đồng kẹp giữa anh và bức tường: "Tôi phải nuôi nó thành công chúa sao? Coi nó như con gái của tôi sao? Các người xem tôi là thằng ngốc phải không?"
"không có. Tôi không có ý này..." Thương Đồng kề sát vào lòng anh có chút rối loạn, cô không biết nên làm thế nào mới tốt, đành phải hạ giọng nói: "Ngự Tây, anh đối xử với tôi thế nào cũng được, đừng đối xử với Niệm Niệm như vậy được không?"
"Thế nào cũng được?" Sở Ngự Tây nhìn chằm chằm vào cô, ngực phập phồng, anh đột nhiên nắm lấy cằm của cô, lạnh lùng nói: "không phải em ỷ vào tôi đã từng yêu em chứ? Em cho rằng chỉ cần em cởi quần áo, cái gì tôi cũng đều nghe em phải không?"
"không phải!" Thương Đồng nghe anh nói những lời khó nghe như vậy, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.
Sở Ngự Tây chằm chằm nhìn xuống cổ áo của cô, đường cong lên xuống làm lửa giận của anh càng rực cháy thêm, anh áp về phía cô lạnh lùng nói: "Được, tôi cho em một cơ hội, chỉ cần em bằng lòng, chẳng những tôi có thể cho con bé đến nhà trẻ, còn có thể đưa con bé đến trường học tốt nhất."
Thương Đồng không biết anh muốn làm gì, lại vội vàng gật đầu: "Được, tôi bằng lòng."
"Chín giờ tối, tôi đến đón em." Sở Ngự Tây hất cô ra, bước nhanh ra ngoài.
Thương Đồng nhìn anh rời đi, cả người cũng mềm oặt ngồi ở bên giường, rốt cuộc anh muốn làm gì?
------ Vũ Quy Lai ------
Dưới lầu, Lận Khả Hân mang theo hòm thuốc cười yếu ớt nhẹ nhàng trêu chọc Niệm Niệm, thấy Thương Đồng mất hồn đi xuống, lập tức đứng dậy: "Thương tiểu thư."
Thương Đồng gật đầu: "Lận tiểu thư, đến rồi sao? thật ra đã tốt hơn rồi, làm phiền cô quá."
Lận Khả Hân cười nói: "Đây cũng là công việc của tôi, hôm nay là lần bôi thuốc cuối cùng, thật ra da của Thương tiểu thư hồi phục rất tốt."
"Vậy thì đến phòng tôi đi." Tâm tình của Thương Đồng nặng nề, trên mặt cũng không có nụ cười.
Ở trong mắt của Lận Khả Hân, lại là một cảnh tượng khác.bg-ssp-{height:px}
Phòng trên lầu, cuối cùng cũng bôi xong thuốc, lần này Lận Khả Hân không có gấp đi, cô vừa thu dọn đồ vừa nói: "Thương tiểu thư, thời tiết hôm nay không tồi, vài ngày nữa sẽ lạnh, cô không dẫn con bé ra ngoài một chút sao?"
Thương Đồng lắc đầu, sao Sở Ngự Tây có thể để cho cô ra ngoài?
Ngay cả để cho Niệm Niệm đến nhà trẻ, anh còn đưa ra điều kiện.
"Tâm trạng của cô không tốt sao? Xem ra hình như không quá thoải mái, muốn tôi giúp cô kiểm tra một chút không?" Lận Khả Hân ân cần mở miệng.
"Tôi không sao." Thương Đồng chỉ ngồi yên ở đó, lại nghĩ đến tình cảnh sáng nay khi sấy tóc cho Sở Ngự Tây.
"Là vì chuyện của Nhiễm tổng và Sở Vân Hề tiểu thư nên không vui sao?" Lận Khả Hân cũng thở dài, khẽ nói: "Tuy tôi không biết cô và Nhiễm tổng có quan hệ gì, nhưng kết quả này thật sự ngoài dự đoán của mọi người."
Thương Đồng chậm rãi gật đầu, cũng không nói gì khác.
"Xe của tôi ở bên ngoài, tôi dẫn hai người ra ngoài cho khuây khỏa nhé?" Lận Khả Hân thu dọn xong đồ, đứng dậy, chân thành nhìn Thương Đồng.
Thương Đồng cũng đứng dậy, cười xin lỗi: "không, cảm ơn Lận tiểu thư."
Hai người đi xuống lầu dưới, Niệm Niệm chạy đến kéo tay Thương Đồng đi: "Dì ấy nói muốn dẫn chúng ta đi chơi, Niệm Niệm muốn đi chơi."
Thương Đồng nhìn thoáng qua quản gia, vội vàng ôm lấy Niệm Niệm, dịu dàng nói: "Niệm Niệm, dì ấy có việc, không thể đi theo chúng ta, hôm khác mẹ sẽ dẫn con ra ngoài có được không?"
Niệm Niệm có chút uất ức, nhỏ giọng kháng nghị một chút: "Nhưng mẹ luôn nói vậy, lại luôn không đi, buồn thật!"
Mũi Thương Đồng có chút chua xót, nhưng vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé một cái: "Ngoan, sẽ sớm thôi."
Lận Khả Hân trông thấy, đành phải nuối tiếc mà đi.
Ra khỏi biệt thự, Lận Khả Hân ngồi trong xe, mày cau lại, Sở Ngự Tây mang người phụ nữ này và đứa bé nhốt ở đây, nếu không phải cô ta và Sở Ngự Tây cũng có quan hệ gì đó, thì chính là Sở Ngự Tây vì tác thành cho nguyện vọng của em gái anh ta, tách cô ta và Nhiễm Đông Khải ra.
Chắc chắn người phụ nữ này có ý nghĩ đặc biệt với Nhiễm Đông Khải, đến mức Sở Ngự Tây phải tự mình ra tay, bao gồm những chuyện đã làm ra trước đó, cũng là muốn ép Nhiễm Đông Khải cưới Sở Vân Hề. Bọn họ không biết, càng như vậy, Nhiễm Đông Khải sẽ càng chán ghét Sở Vân Hề, mà mục tiêu mình muốn nhằm vào, bây giờ chính là người phụ nữ tên Thương Đồng này!
------ Vũ Quy Lai ------
Buổi tối, Thương Đồng nhìn đồng hồ đã đứng ngồi không yên, đến gần tám giờ, cô liền dỗ Niệm Niệm ngủ, còn mình ngồi trong phòng khách.
một ánh đèn xe thoáng qua, cô sợ hãi đứng dậy.
Cửa mở ra, là Uông Trạch.
Lòng của cô có chút lo lắng, trong tay Uông Trạch xách theo một cái túi lớn đưa cho cô: "Thương tiểu thư, Sở tổng nói để cho cô thay quần áo trên xe."
Thay quần áo? Cho dù Thương Đồng có chút lo lắng, nhưng vẫn nhận lấy, đi vào phòng thay quần áo, cô vừa mở ra nhìn, tay hơi run lên.
Váy cổ chữ V màu đen, vốn không hợp mặc trong tháng này, vả lại khi mặc vào, sẽ lộ ra một mảng lớn da thịt trước ngực, tuy hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng quá nóng bỏng, nhưng cảm giác rất lạnh, cũng rất hở hang.
cô xoay người, phía sau càng đáng sợ hơn, lộ ra một mảng lớn sau lưng.
Nhìn lại trong túi còn có một cái áo choàng, vằn báo màu vàng mềm mại, nhưng thế này không phải là phong cách mặc đồ của cô. Rốt cuộc anh muốn làm gì? đi dự tiệc sao?
Nhưng từ trước đến nay cô đều không có kinh nghiệm!
Nhìn đôi giày, là một đôi giày da màu vàng đơn giản, cũng cao đến gần bảy tám tấc.
cô có thể không mặc không đi không?
Cắn răng, cô kéo quần áo xuống, lấy chiếc váy hơi dài màu vàng nhạt của mình ra, khoác thêm một cái áo choàng, mang giày đi xuống lầu.
Uông Trạch có chút ngạc nhiên, nhưng không nói thêm gì, im lặng thay cô mở cửa xe, khởi động xe.
Lòng của Thương Đồng treo lơ lửng giữa không trung, nhất là khi xe dừng ở trước cửa một hộp đêm, tim lại càng đập dồn dập.
"Sở tổng ở trên lầu."
Uông Trạch ở phía trước dẫn đường, Thương Đồng đi theo phía sau, mắt nhìn thấy tất cả đều là trai đẹp gái đẹp, ăn chơi trác táng, cô mặc có lẽ là bảo thủ nhất rồi, trừ áo choàng có vài phần tươi sáng ra, thậm chí cũng chưa trang điểm.
đi tới ngoài cửa phòng bao, Uông Trạch gõ cửa hai tiếng, mới đẩy cửa ra.
một luồng khí nóng phả vào mặt, Thương Đồng gần như có chút đứng không vững, trước mặt phóng tới nhiều khuôn mặt, nam nữ, còn có mùi thuốc lá, mùi rượu, cô nhìn thấy Sở Ngự Tây ngồi trong góc khuất, trong lòng anh đang ôm một người phụ nữ dáng người hở hang uống rượu, thấy cô lúng túng đứng đó, lạnh lùng nói: "Tới đây..."
cô chưa bao giờ đến những chỗ thế này, càng chưa thấy qua tình huống như vậy, vừa đi đến trước mặt Sở Ngự Tây, đã bị anh tiện tay kéo qua, đẩy ngồi xuống bên cạnh: "Phục vụ Lý tổng cho tốt."
cô cảm thấy phía sau có cảm giác ấm áp, vừa quay lại nhìn, một người đàn ông xa lạ mang theo nụ cười trên môi, ôm cô vào trong ngực.