Edit: SmallTree
Beta: Tiểu Mai
Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!
"Nếu bà cứ tiếp tục đánh thì cô ấy sẽ chết thật đấy!"
Tần Ngọc cười lạnh, "Xem ra Tam thiếu đã cưới được một cô gái hiền lành, chỉ là..." Bà nhìn cô đầy khinh miệt.
"Ở Lăng gia thì gia quy chính là trên hết." Bà mạnh mẽ nói.
Ý là nếu có một ngày, cô không may phạm phải gia quy thì cô cũng sẽ bị trừng phạt như vậy!
Nghĩ tới đây cô chợt rùng mình.
Mộc Tiểu Đồng khẽ cắn môi, hiển nhiên cô rất bất mãn với lời bà vừa nói. Gia quy cái kiểu gì vậy, gia quy là có thể không coi trọng tính mạng của người khác sao?
"Chỉ là trong lúc bê đồ ăn cô ấy không cẩn thận đụng phải thôi, có mỗi vậy mà cô ấy cũng phải chịu loại hình phạt này sao?" Mộc Tiểu Đồng lớn tiếng nói.
Có lẽ là vì trong quá khứ cô đã từng chịu nhiều ủy khuất ở Mộc gia, cho nên khi nhìn thấy cô gái kia bị quản gia phạt như vậy, cô vẫn là không đành lòng.
Tần Ngọc nhìn cô thật lâu, cũng không nói gì nhưng trong mắt lại hiện lên một tia phức tạp.
Bà quay người lại phân phó, "Lập tức dọn sạch sẽ chỗ này đi rồi hầu hạ Thiếu phu nhân dùng cơm." Nói xong, Tần Ngọc liền rời đi.
Trên tay bà còn cầm chiếc roi nhuốm đầy máu tươi, cô nhìn cô hầu gái nửa tỉnh nửa mê, toàn thân đầy vết thương cứ thế bị kéo đi.
Máu trong người Mộc Tiểu Đồng như đông cứng lại, lúc dùng cơm cô hoàn toàn không có khẩu vị, cô thất thần đi ra vườn sau của Đông Vũ Uyển, phía sau còn có hai tên đàn ông đi theo, cô biết những người này là nhận nhiệm vụ trông coi cô.
Tự do sao? Cô tuyệt vọng, cảm thấy bản thân mình như con cá vùng vẫy ở trong hồ nhân tạo, Lăng gia này căn bản chính là một cái địa lao, giam giữ con người cô.
"Tiểu Đồng, em quên mình là một con vịt trên cạn sao? Lại dám đứng gần hồ như thế." Đột nhiên một giọng nói tao nhã truyền đến.
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, cô lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên là anh, Lăng Tử Diêu - con trai trưởng của Lăng gia.
Khéo môi của Lăng Tử Diêu mang theo nụ cười, thần thái tự nhiên như nhìn thấy bạn cũ. Anh có dáng người thon dài, khí chất ôn tồn lễ độ, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối hợp với quần tây đen dài, vẻ ngoài tuấn tú tạo cho người ta một loại cảm giác thân thiết.
Mộc Tiểu Đồng yên lặng nhìn anh, do dự không biết nên xưng hô với anh như thế nào.
Lúc trước Mộc Tiểu Đồng có học một năm đại học ở trong nước, trùng hợp thay Lăng Tử Diêu lại là giáo sư của cô, mà bản thân cô cũng coi như là nợ anh một ơn cứu mạng.
Chần chừ một lúc cô mới lễ phép gọi một tiếng: "Lăng đại thiếu."
Lăng Tử Diêu nghe thấy cô gọi mình như vậy, ánh mắt phút chốc trở nên trầm xuống, có chút tham luyến mà nhìn cô, chỉ là trong nháy mắt, anh đã đổi về bộ dáng tao nhã như ngày thường.
"Tâm trạng không tốt sao?" Anh hỏi cô.
Mộc Tiểu Đồng nhìn anh một cái, cô dùng loại ánh mắt “biết rõ mà còn hỏi” nhìn anh.
Cô hít vào một hơi thật dài, không nói lời nào chỉ ngồi xuống, đưa tay ra nghịch nước.