Mộc Tiểu Đồng cảm thấy đầu óc mình giống như đang chìm vào hôn mê, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cô không tin, cô không tin những gì xảy ra trước mắt là sự thật!
Chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra!
Dáng dấp người đàn ông nhã nhặn tuấn lãng, anh ta mỉm cười như gió xuân, luôn có thể cho người ta một loại cảm giác ấm áp lại an tâm.
"Được, vậy lấy cặp nhẫn này đi." Anh ta cúi đầu hôn lên trán Mộc Tiểu Bội một cái.
Mộc Tiểu Bội hạnh phúc cười đến xán lạn, đầu tựa vào lồng ngực của anh ta.
Đôi mắt đen láy xinh đẹp nhưng lại vô hồn nhìn khoảnh khắc người đàn ông kia hôn lên trán cô gái, cô kinh ngạc không thốt nên lời.
Anh vậy mà hôn cô ta?
Tống Nho Thần thật sự đang qua lại với Mộc Tiểu Bội sao?
...
Mộc Tiểu Đồng chỉ cảm thấy trái tim của mình đau nhức, giống như bị người ta dùng thiết chùy đập liên tục khiến nó vỡ vụn, tan nát hết vậy!.
Cô vất vả trốn ra khỏi Lăng gia nhưng đến cùng mục đích là gì chứ?
Chính là để tận mắt nhìn thấy gã đàn ông đã từng nói yêu mình đến thiên hoang địa lão, lại ngay trước mặt của mình, phản bội một người luôn một lòng một dạ với anh ta sao?
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy trái tim của mình như nguội lạnh hẳn đi, cô không phục, tại sao ông Trời cứ đối xử bất công mãi như thế! Cô sao có thể giả vờ như không biết chuyện này được, cô sẽ không hèn yếu quay người rời đi đâu!
Mộc Tiểu Đồng muốn một cái đáp án rõ ràng, cho dù nó có bao nhiêu sự tàn khốc thì cô cũng muốn hiểu rõ ràng, nếu không cô sẽ không cam tâm!
Tống Nho Thần, tôi muốn chính miệng anh nói cho tôi biết rốt cuộc là anh có nỗi khổ tâm gì, tôi muốn anh nói với tôi, người anh một mực yêu là tôi.
Đột nhiên cửa tự động của cửa hàng trang sức mở ra, một cô gái với khí thế hung hăng trực tiếp đi đến trước quầy mà đôi nam nữ đứng.
Khí thế này đã lập tức dọa sợ cô nhân viên bán hàng trong tiệm.
Đây rõ ràng là dáng vẻ chính thất đến tìm tiểu tam mà, có điều một giây sau, cô phục vụ càng thêm khẳng định.
Cô gái vẫn đang hạnh phúc ngọt ngào dựa vào người đàn ông kia, bỗng nhiên bị kéo một cái, trực tiếp té lăn trên đất.
"A --!" Mộc Tiểu Bội không kịp chuẩn bị đã bị kéo bởi một lực rất mạnh khiến cô ta kêu lên một tiếng đau đớn.
Tống Nho Thần cũng không kịp phản ứng, anh ta vội nhìn Mộc Tiểu Bội, lo lắng muốn đỡ cô đứng dậy.
Bộp một tiếng, trong nháy mắt, trên má phải của anh ta hiện lên một dấu tay sưng đỏ.
Tống Nho Thần tức giận ngẩng đầu lên.
Rốt cuộc là kẻ nào không sợ chết mà dám động thủ với anh ta.
Nhưng khi anh ta quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ thân quen kia, thì lập tức cứng đờ.
Tại sao Mộc Tiểu Đồng lại ở chỗ này?
Tống Nho Thần chột dạ quay đầu đi, không dám đối mặt với ánh mắt ngập tràn lửa giận của cô.
Đôi mắt của Mộc Tiểu Đồng giống như mặt nước, mãi mãi là như vậy, thanh tịnh mà đen nháy, đẹp đến mức khiến anh ta say mê. Nhưng bây giờ anh ta thật sự không dám nhìn thẳng vào nó.
"Giải thích!" Mộc Tiểu Đồng nghẹn ngào nói ra hai chữ.
Tống Nho Thần kinh ngạc nhìn cô định mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Đồng Đồng." Anh ta chỉ gọi tên của cô.
"Tôi bảo anh giải thích!" Rốt cuộc thì Mộc Tiểu Đồng cũng không khống chế được cảm xúc của mình, cô điên rồi!