Tim Tống Nho Thần bỗng chốc đau nhói, khẩn trương nhìn cô. Anh ta tình nguyện nghe cô quở trách, khóc lóc kể lể với anh ta, còn hơn là phải nhìn thấy nụ cười tự giễu khó chịu của cô như thế.
Mộc Tiểu Đồng chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy, quật cường lau đi nước mắt trên mặt.
Cô ưỡn thẳng sống lưng, đứng trước mặt của bọn họ.
"Tống Nho Thần, lúc trước là mắt tôi bị mù mới có thể yêu anh, hiện tại anh nghe kỹ cho tôi, tình yêu tôi muốn, anh không đáp ứng nổi đâu!" Giọng nói của cô lạnh lùng mà kiên quyết.
Tống Nho Thần mở to hai mắt nhìn, anh ta không nghĩ tới Mộc Tiểu Đồng sẽ tuyệt tình với mình như thế.
Trong đôi mắt trong trẻo như nước kia, anh ta không còn nhìn thấy cô của quá khứ nữa, cô gái luôn không muốn xa rời anh ta dù chỉ một chút.
Điều này khiến lòng anh ta càng thêm kinh hoảng.
"Đồng Đồng, anh..." Tống Nho Thần không biết phải nói gì.
Mộc Tiểu Bội liền nhanh chóng cắt lời anh ta, "Chị, bây giờ Nho Thần là em rể của chị, bọn em sắp cưới nhau rồi bởi vì em đang mang thai đứa con của anh ấy." Cô ta đắc ý nói.
Con?
Mộc Tiểu Đồng cắn môi dưới đến bật cả máu.
Tốt, rất tốt!
Thì ra là có con!
"Tôi chúc hai người trăm năm hòa hợp, vĩnh viễn không chia lìa!" Cô nói ra từng câu từng chữ rồi quay người đi thẳng ra ngoài.
Mộc Tiểu Đồng tự nói với bản thân mình rằng không thể khóc.
Chỉ có người hèn yếu mới tuỳ tiện rơi lệ, chỉ có người may mắn luôn có người bảo vệ bên cạnh mới có quyền rơi lệ.
Mà từ trước đến nay cô đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô không mang theo ô, bước chân nặng nề tiến thằng vào trong màn mưa dày đặc.
Ánh mắt của Tống Nho Thần vẫn luôn dõi theo bóng dáng xinh đẹp kia, anh ta vừa bước được một bước định đuổi theo cô, nhưng lại không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ thương tâm như vậy của Mộc Tiểu Đồng.
Mà cô gái bên cạnh lại gắt gao nắm chặt lấy anh ta.
"Tống Nho Thần, anh đừng quên, chị ấy là Tam thiếu phu nhân của Lăng gia." Câu nói này của Mộc Tiểu Bội đã thành công khiến Tống Nho Thần dừng bước chân lại.
Mặc dù không thể đuổi theo cô, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm theo bóng lưng mảnh mai ấy, mãi cho đến khi không nhìn thấy cô đâu nữa thì anh ta mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.