Chỉ một lát sau anh mới nặng nề thở ra một hơi, lực đạo ôm Mộc Tiểu Đồng không khỏi tăng thêm mấy phần, anh bước những bước lớn, trực tiếp đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng đem người trong ngực đặt xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Anh cúi người xuống, muốn lấy chăn mền đắp lên cho cô thì đột nhiên tay phải cũng không ngừng run rẩy, trong phút chốc con ngươi xanh biếc, sáng ngời bỗng trở nên mơ hồ.
Một giây sau, Lăng Việt nặng nề ngã nhào xuống đất, hai tay anh dùng sức ôm lấy ngực thật chặt, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Rốt cuộc thì thân thể cũng không thể chịu đựng thêm nữa, anh thống khổ kêu một tiếng thật nhỏ, khóe môi chảy ra một dòng máu.
"Chết tiệt, tôi đã nói không được để anh ấy quay lại mà!" Đột nhiên một giọng nói từ phòng làm việc bên cạnh truyền đến.
"Lâm Giang, anh tranh thủ thời gian xem xét tình hình cho lão đại đi, đừng để anh ấy vì anh hùng cứu mỹ nhân mà chết, kiểu chết vĩ đại như này không thích hợp với lão đại đâu!" Lãnh Tiêu từ mật đạo trong kệ sách đi ra đầu tiên.
Khi Tả Thiếu Hoài nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, ban nãy còn đang trêu đùa thì cứng đờ, thay đổi giọng nghiêm túc, khẩn trương hỏi: "Việt, anh có thể nghe được em nói gì không?"
Lăng Việt nhíu chặt lông mi, hô hấp dồn dập, hai mắt nhắm nghiền không có dấu hiệu mở ra.
Lâm Giang đặt tay lên tâm mạch của anh, sắc mặt liền trở nên nặng nề.
"Nhất định phải tiến hành phẫu thuật ngay, nếu không..."
Lãnh Tiêu lập tức cắt ngang lời của Lâm Giang, không dám chần chừ nửa giây, giống như phát điên nói: "Còn chờ cái gì nữa, mau mang lão đại đi."
Trong đêm tối yên tĩnh tại Đông Vũ Uyển, những bóng đen bật lên, động tác của bọn họ rất lưu loát, chỉ trong chốc lát lại vội vàng rời đi.
Lúc Tả Thiếu Hoài rời đi, anh ta đã hung hăng mà trừng mắt nhìn cô gái đang ngủ trên giường.
"Nếu như Lăng Việt có xảy ra chuyện gì thì bọn họ nhất định sẽ cho cô gái này xuống địa ngục làm bạn với anh."
...
"A --!"
Rạng sáng ngày thứ hai, Mộc Tiểu Đồng giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Cô mơ thấy vụ tai nạn xe tối hôm qua, thấy người đàn ông kia hét lên với mình, thậm chí người anh ta còn có máu me đầm đìa, đau đớn co quắp người lại. Khi cô thận trọng tới gần anh ta thì lại phát hiện người đó đã không còn hô hấp nữa rồi.
Mộc Tiểu Đồng ngồi tựa ở đầu giường, đến bây giờ những gì diễn ra trong mơ vẫn khiến cô sợ hãi.
Cô cảm thấy hơi hoa mắt nên liền cúi đầu xuống.