Ở một nơi xa lạ Thi Tĩnh không dám đi xa. Khi biết có thể mua đồ ăn dưới căn tin, cô đã từ chối sự giúp đỡ của nhân viên trong công ty. Bất ngờ là Vân Dật Bạch lại đưa ví tiền của anh cho cô. Bỗng nhiên cô ngây ngẩn cả người.
Bên trong ví da có một xấp tiền dày, chỉ là, cái khiến người ta để ý đến là tấm hình bên trong.
Đó là tấm hình được đặt rất ngay ngắn. Trong ảnh, cô gái cười tươi trông thật đẹp, cô gái khéo dựa vào ngực người đàn ông, người đàn ông không nhìn về phía máy ảnh, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái bên cạnh.
Có người từng nói, muốn biết tình cảm của người đàn ông, hãy nhìn vào ánh mắt của anh ta.
Lúc này, Thi Tĩnh có thể khẳng định, người đàn ông này rất yêu cô gái bên cạnh. Mà anh ta, lại chính là Vân Dật Bạch!
Cô gái trong ảnh cũng không phải là Lam Đình. Cô ấy là ai?
Đặt tấm ảnh về chỗ cũ, Thi Tĩnh đem đồ ăn về, quyết định quên hết mọi chuyện vừa thấy.
Đặt đồ ăn còn nóng trước mặt. Sau đó đưa trả ví tiền.
Một tay Vân Dật Bạch nhận lấy kiểm tra theo thói quen, mở ví ra, anh theo phản xạ ngẩng đầu liếc nhìn Thi Tĩnh đang ăn. Sắc mặt không đổi cất ví tiền đi, không nói gì.
Đến lúc ăn sắp xong.
"Cô động vào đồ trong ví của tôi?" Bỗng chốc Vân Dật Bạch mở miệng hỏi.
Tay cô đang cầm đũa cứng lại, chiếc đũa rơi từ trên tay xuống đất.
Không cần phải nói, hành động của cô đã cho Vân Dật Bạch câu trả lời.
Gương mặt anh tuấn phút chốc trở nên âm trầm, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống theo.
Thi Tĩnh căng thẳng run giọng nói, "Tôi... không cố ý!" Không phải cô cố ý. Chỉ là một tấm ảnh thôi, sao anh lại tức giận như vậy?
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vào cô, Vân Dật Bạch nghiến răng nghiến lợi nói, "Thi Tĩnh, cô đừng có chọc tức tôi!"
"Tôi... không cố ý!"
"Không ai dạy cô không được tự ý động vào đồ của người khác à?" Anh ta lạnh nhạt nói. Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc.
Thi Tĩnh cũng nổi giận, chỉ là một tấm ảnh thôi, sao anh lại có phản ứng như vậy? Nhất định là cô gái kia đã từ bỏ anh nên anh mới như vậy.
"Vân Dật Bạch, tôi vô tình nhìn thấy vật bên trong, tôi xin lỗi, nhưng không phải tôi cố ý! Chẳng lẽ anh ngay cả nghe người khác xin lỗi cũng không được sao?"
"Đây là thái độ xin lỗi của cô sao?"
"Vậy anh bảo tôi phải làm sao?" Cô kiêu căng nhếch cằm lên!
"Hiện tại là cô làm sai hay là tôi?" Vân Dật Bạch nghiêm nghị nói.
Hít một hơi thật sâu, Thi Tĩnh yên lặng nhìn anh, "Vô ý nhìn thấy vật bên trong là lỗi của tôi, nhưng tôi đã xin lỗi rồi!"
"Cô giết người xong rồi nói xin lỗi là không phải ngồi tù à?"
"Đây là hai chuyện khác nhau!" Giết người có thể so với cái này sao?
"Vậy cô thấy cô nói như vậy người khác nhất định phải nghe sao?" Vân Dật Bạch cười lạnh thành tiếng.
Không muốn tiếp tục tranh cãi với anh, Thi Tĩnh mặt lạnh hỏi, "Vậy anh muốn thế nào?" Nhìn một tấm ảnh mà tội cũng nặng như giết người sao?
Ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường trước mặt, Vân Dật Bạch chỉ có thể cắn răng nhìn. Anh nghĩ như thế nào? Anh nghĩ rất nhiều, cô hiểu được sao?
Nếu như không phải thấy cô còn hữu dụng, anh nhất định không buông tha cho cô!