Lần đầu tiên đến chỗ khắp nơi đều huyên náo khiến Thi Tĩnh không khỏi nhíu mày. Đưa tay ra kéo cánh tay Phong Linh, cô nâng giọng mở miệng nói, “Chúng ta không thể tìm nơi nào yên tĩnh hơn sao?”
Một nơi như quán bar này, đối với Thi Tĩnh mà nói, quả thực quá xa vời.
Phong Linh quay đầu lại trả lời với giọng tương tự, “Mình tới nơi này có chuyện, sẽ xong ngay thôi!” Cô cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là có chút việc, cho nên mới tới nơi này.
Trong lúc này, trong quán bar mọi người đều trở nên hưng phấn, bọn họ đều là vai người này đụng vai người kia. Thi Tĩnh cẩn thận tránh va vào họ. Đáng tiếc đều tốn công vô ích. Chịu đựng sự bất an trong lòng, cô bám sát bước chân người bạn thân chỉ lo lạc mất.
Phong Linh xác định rõ mục tiêu, trực tiếp đến trước mặt đối tượng đó.
Dưới ánh đèn mờ ảo hoa mỹ, Thi Tĩnh nhìn tới một chiếc bàn vuông cách đó không xa, có không ít người cùng vây quanh. Trong đám người đó có một cô gái nhìn qua đã uống không ít rượu.
Phong Linh tiến lên đẩy mọi người xung quanh ra, kéo cô gái rời đi. Lại bị không ít người cản lại.
“Tránh ra!” Phong Linh nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đứng chặn trước mặt cô.
Ba tên xem ra đã uống không ít, có chút ngấm rượu động tác giống lưu manh. Bọn chúng mở miệng đầy mùi rượu hướng Phong Linh nói, “Người đẹp, đã đến đây rồi thì ở lại cùng chơi!” Nói xong đến gần chạm vào Phong Linh.
Thi Tĩnh muốn đến gần do không chú ý nên đụng phải người khác, từ từ nói xin lỗi sau đó cô chạy về phía hỗn loạn bảo vệ Phong Linh và cô gái bên cạnh.
“Các người đang làm cái gì đấy?”
“Ây da, lại một người nữa tới. Mấy anh à hôm nay chúng ta thật có diễm phúc! Người đẹp đưa đến không ngừng!” Gã vừa nói trong ba người kéo Thi Tĩnh lại. Lại bị Thi Tĩnh khéo léo nhẹ nhàng trốn thoát.
Không biết từ đâu vớ được chai bia, Phong Linh giơ tay hướng về một gã giáng mạnh xuống. Lập tức trên tay gã xuất hiện một vết thương lớn, nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Gã đó không nghĩ cô sẽ ra tay, nhất thời sửng sốt, to tiếng quát lớn, “Con đàn bà thối!” Nói xong liền ra tay.
Bàn tay giơ cao chưa kịp vung xuống, đã bị cản lại giữa không trung.
“, thằng nào?” Gã ta mắng to rồi quay lại liếc nhìn người vừa tới. Muốn rút tay về nhưng không được.
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Thi Tĩnh và Phong Linh đều ngây người.
Lăng Thiếu Dương mặt âm trầm liếc nhìn gã ta, bàn tay khẽ dùng sức liền nghe thấy tiếng gào thét của gã đàn ông.
Hừ lạnh một tiếng, anh lạnh lùng buông bàn tay gã, “Một đấng mày râu lại ra tay với phụ nữ. Có phải quá mất mặt hay không?”
“Mẹ kiếp, mày không thấy cô ta mới là người ra tay trước hay sao?”
“Một kẻ như ngươi bị phụ nữ đánh, cũng đáng!” Lăng Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình.
Lời nói này khiến mấy gã đi cùng không phục, cầm chai rượu vây Lăng Thiếu Dương lại, lớn tiếng quát, “Thằng nhãi, mày là ai? Sao mày dám lớn tiếng ở đây?”
Nghe vậy, Lăng Thiếu Dương thong thả chỉnh sửa tây trang của mình, cử chỉ ưu nhã khiến mấy tên đàn ông càng thêm tức giận.
Giây kế tiếp, một quả đấm giáng xuống khuôn mặt gã ta, cánh tay vừa bị thương, giờ đến khuôn mặt cũng bị thương nặng.
Sau cú đấm nhẹ này, tình hình trở nên căng thẳng, chờ lâu không thấy Lăng Thiếu Dương quay lại bạn anh theo tiếng động tìm đến, chứng kiến Lăng Thiếu Dương đang đánh nhau, không chút do dự lập tức xen vào.
Mấy kẻ mặc đồ Tây động thủ không chút nương tay. Một người hai quyền đấm xuống. Ba kẻ kia đều ngã xuống.
Cùng lúc đó Thi Tĩnh nhìn lên bắt gặp một ánh mắt thịnh nộ.