“Ái!”
“Ối da..”
“Mẹ ơi..”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nguy cấp, Lí Đức đang lòng nóng như lửa đốt còn chưa kịp hô lên thân phận đại Boss của Triệu Trinh, đám tay sai kia nắm đấm chưa vung được một nửa, chân thối mới giơ lên đều đột ngột vô cùng ăn ý kêu to nhảy chôm chổm thành một vũ điệu rất kỳ dị.
Chỉ thấy bọn chúng một chốc thì bo bụng, chốc thì ưỡn ngực, chốc thì xoay trái, chốc lại xoay phải, hai tay ra sức khua khắng, chắn mặt, che mông, bo lưng, níu tay, ôm chân, rụt cổ… Cố tình mỗi tư thế đều không giống nhau, kết hợp với tiếng kêu rên ngửa mặt hoặc cúi đầu, cùng với tiếng đồng xu thỉnh thoảng từ trên người bọn chúng rơi xuống mặt đường, cả con đường nhất thời vì những vũ công này mà trở nên đầy ắp sức sống, vui vẻ náo nhiệt.
Một màn quỷ dị đột ngột diễn ra, nhất thời khiến mọi người sợ ngây người. Gã vô lại sau mấy giây choáng váng cuối cùng nghĩ ra phải ẩn náu, kéo hai tên tay sai đang giữ hai tỷ muội qua chắn trước người, chỉ dám lộ ra cái đầu đảo mắt nhìn xung quanh, phản ứng đầu tiên là trừng mắt nhìn về phía hai chủ tớ kia.
Liền thấy hai chủ tớ đối diện giống như không biết chuyện gì, một người vẫn còn giữ nguyên tư thế hai tay giang ra, cằm đã ngạc nhiên đến sắp rơi xuống, một người thì hiếu kỳ nhìn xung quanh tìm kiếm người âm thầm giúp đỡ mình, gương mặt ôn nhã một lần nữa hiện lên ý cười. Lại nhìn bốn phía, dân chúng vây xem đông nghịt, trên mặt mỗi người đều là vẻ hưng phấn khi xem kịch, mỗi người đều giống như là kẻ hạ độc thủ, nhưng trông như cũng chẳng ai có năng lực làm ra chuyện đó.
“Ai? Là ai?” Gã vô lại nhìn một vòng vẫn không tìm ra kẻ khả nghi, lại nghĩ mình đã an toàn, sự phẫn nộ vì bị ám toán rốt cuộc chiến thắng kinh ngạc và sợ hãi, nổi trận lôi đình gào lên.
Trả lời hắn chính là một tiếng xé gió rất nhỏ, cùng với…
“Á…Ặc…!” Cái miệng của gã vô lại vừa rồi còn há ra gào to, lập tức đã biến thành một lỗ thủng đầy máu, hai cái răng cửa đã vinh quang rớt xuống, mà tay sai của hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cái này gọi là không phải không đáp trả, mà là thời cơ chưa tới. Khi thời cơ vừa đến, lỗ thủng là khó tránh khỏi.
“Công tử công tử…” Thấy chủ tử mình miệng đầy máu me, muốn phun nhưng còn tắc nghẹn trông vô cùng kinh khủng, đám tay sai nhất thời đều cảm thấy bất an, rốt cuộc bất chấp hai tỷ muội và chủ tớ Triệu Trinh, cũng không quản trên người đau đớn, vội lùi lại một chỗ kiểm tra thương thế gã vô lại.
Thân là tay sai, hộ vệ bất lực, quay về cũng tương đương với tội chết, những đau đớn trên thân thể cũng không coi như đáng kể. Về phần kẻ âm thầm bắn ám khí, bọn họ cũng phải còn mạng mới có thể truy tra ra được.
“Đi mau, mau bảo vệ công tử hồi phủ.. Hồi phủ…!” Một gã thuộc hạ coi như còn trấn định vội lấy khăn tay che lại cái miệng đã đau đến không nói ra lời của gã vô lại. Cả lũ ba chân bốn cẳng nâng hắn dậy, liều mạng rẽ đám người chạy đi.
“Êêee!”
“Êêê..!
Dân chúng tuy rằng kinh sợ ác danh của bọn chúng, không thể không tránh ra một lối đi, nhưng miệng cũng không quên chế giễu vài tiếng, dù sao nhiều người như vậy, một vài tiếng nhỏ bé gã vô lại cũng không có cách nào truy cứu được.
“Công tử, nơi này không thể ở lâu, vẫn nên nhanh chóng đi đi thôi!” Trong hỗn loạn, Hợp Đức kéo tỷ tỷ, xuyên qua đám đông hô lên với Triệu Trinh một câu, liền vội vàng kéo Phi Yến chạy về phía ngõa tứ.
“Phù!!” Thấy đám vô lại đã đi hết, Lí Đức giống như đại nạn không chết thở phào, lại hít sâu một hơi, vội vàng quay đầu kiểm tra Triệu Trinh: “Quan… Công tử, người không sao chứ?”
“Ta không sao, Lí Đức, ngươi nhanh nhanh tìm xem, là vị cao nhân nào giúp chúng ta?” Ánh mắt Triệu Trinh còn đang mải tìm trong đám người, dù sao cũng là tầng lớp trên, được hoàng gia huấn luyện đã lâu, qua hai giây kinh ngạc lúc đầu, hắn đã sớm trấn định được. Chỉ là nhìn lại, xung quanh vô số người đang chuyển động, có người nhìn theo gã vô lại rời đi, có người chỉ trỏ bọn họ, cũng có người nhân cơ hội nhặt đồng xu trên mặt đất, nhưng không tìm thấy rốt cuộc là ai ra tay giúp đỡ chuyện bất bình.
“Dạ.” Lí Đức lau mồ hôi lạnh, cũng thật sự tìm kiếm, hôm nay nếu không có vị cao nhân này, vạn nhất chủ tử hắn có làm sao, Lí gia nhà hắn dù có diệt môn tịch biên cửu tộc cũng không chuộc nổi tội này.
Chỉ là Lí Đức không nghĩ đến, hôm nay giúp đỡ, không chỉ có một vị mà là những hai vị.
“Ám khí của ngươi cũng không tệ!”
Ở một góc nhỏ không ai nhìn thấy, một thiếu niên gương mặt thật thà nhưng thân mình lại có vẻ uể oải không xương dựa vào vách tường, tay tung hứng đồng tiền, khóe miệng khẽ nhếch, cười như không cười nhìn Tiểu Ngư đứng đối diện, đúng là Đinh Triệt hôm qua còn như đinh đóng cột nói phải suốt đêm đi tìm Tiểu Ngư tỷ thí nhưng đến giờ mới xuất hiện.
“Như nhau như nhau, thân thủ của ngươi cũng thế.” Tiểu Ngư thong dong thu những đồng xu lẻ tẻ trong tay áo vào túi tiền, khẽ cười nói, “ Gõ hai cái răng cửa kia không tồi.”
Mới vừa rồi dạy dỗ đám súc sinh, lại hợp tác chặt chẽ bất phân thắng bại, khiến nàng có cảm giác thoải mái vì được phát tiết, tâm tình do đó cũng tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, chuyện không thể chấm dứt đơn giản như vậy, đầu tiên là Hạ Tủng đại nhân trước kia thèm muốn Nhạc Du, mà nay cháu trai hắn lai ức hiếp Phi Yến Hợp Đức, món nợ này nên thanh toán cho thật tốt.
“Ngươi không ra tranh công sao?” Đinh Triệt hất hàm về phía đường cái, “Vị kia không phải nhân vật nhỏ, Bách Linh các của các người nếu dựa được vào núi này, vinh hoa phú quý nửa đời sau cũng không phải sầu nữa.”
“Vậy sao công tử không ra đó mà tranh công?” Lúc này đến lượt Tiểu Ngư tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Chẳng lẽ công tử không muốn một bước lên mây, tiền đồ vô hạn?”
Đinh Triệt sửng sốt, lập tức cúi đầu mỉm cười, “Thật đúng là tính của ngươi.”
“Tính của tôi?” Đôi mày thanh tú của Tiểu Ngư nhướng lên, cảnh giác trong lòng lại trỗi dậy. “Công tử mới nhận thức tôi một ngày, đã biết tính của tôi rồi?”
Nàng càng nhìn ánh mắt người này lại càng cảm thấy đối phương nhất định là người mình từng quen biết, gương mặt kia của hắn tuy rằng xa lạ, nhưng biểu cảm trên mặt gần như tất cả đều thể hiện bằng đôi mắt và khóe miệng, chẳng lẽ… Tiểu Ngư trong lòng đã rõ, chẳng lẽ hắn mang mặt nạ da người mà Nhị thúc từng nói đến?
Từ khi biết trên đời này có giang hồ, nàng vẫn rất hứng thú với mặt nạ da người mà tiểu thuyết võ hiệp thường nhắc tới, nhất là đoạn ngày chạy trốn kia, không chỉ một lần nghĩ nếu thật sự có thể dịch dung mà không phải chỉ trông vào thuật hóa trang để che giấu thì đã tốt hơn, sau này Nhị thúc quả thực chứng minh thế giới này đúng là có môn tuyệt kỹ dịch dung, nhưng mà rất ít người biết đến, người có thể thực hiện lại càng ít hơn, mà không phải khắp nơi đều có như nàng tưởng.
“Biết người do tâm, không liên quan đến thời gian quen lâu hay ngắn.” Gặp ánh mắt nghiên cứu của nàng, Đinh Triệt cứng người, biết nàng nổi lòng nghi ngờ, vội vờ như đùa cợt vươn cánh tay dài, duỗi thắt lưng lười biếng, “Lúc này loạn trong Bách Linh các của ngươi còn chưa xử lý rõ ràng, ngươi không quay về xem sao?”
Hắn không còn là đứa bé trai dễ dàng nổi nóng như năm đó nữa, nếu không đã quá phí phạm mất ba năm chịu đựng khổ cực.
“Tất nhiên là phải quay về.” Tiểu Ngư thu hồi lại khác thường trong lòng, mỉm cười, “Còn một lúc lâu nữa mới đến giữa trưa, công tử chớ quên cái hẹn hôm qua, để cho tiểu nữ tạ ơn một chút. Về phần vị bên ngoài kia, có lẽ công tử vẫn nên giúp Phật giúp đưa về tận Tây Thiên thì tốt hơn.”
“Ngươi thật đúng là phân cho ta một việc vô ích.” Đinh Triệt im lặng nhìn nàng, muốn nhìn xem trong ánh mắt nàng có gì không, lại chỉ thấy tĩnh lặng như nước, đầu vai run lên, cả người lại trở về một thiếu niên thành thật, lập tức bước về phía đường cái.
Trên đường, đám đông đã tản đi hết, Lí Đức cố gắng khuyên Triệu Trinh: “Quan gia, vị cao thủ kia có lẽ là làm việc thiện không cần báo đáp, chúng ta đã xem hết cả đường rồi cũng không tìm thấy, vẫn là nhanh chóng trở về thôi, miễn cho đám vô lại ban nãy quay lại. Quan gia, cầu ngài đó! Quay về được không?!”
Triệu Trinh thở dài, vẻ mặt ủ rũ, lại nhìn xung quanh nửa ngày mới gật đầu nói: “Thôi, quay về đi.”
Lí Đức mừng rỡ, vội vẫy tay mướn một cỗ kiệu, mời Triệu Trinh ngồi vào, bản thân còn kinh hồn chưa định vịn cỗ kiệu một đường cẩn thận nhìn quanh, lại không hề chú ý đến đi phía sau một quãng không xa, một thiếu niên trông thành thật khờ dại như vừa mới ở nông thôn ra.
Trước kia xem tiểu thuyết và TV, người dịch dung thường cải trang chính mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, nghĩ như vậy có thể che giấu thân phận, lại không biết rằng kỳ thật phải ẩn nấp trong đám đông, một gương mặt bình thường thành thực mới là an toàn nhất.
Đợi bọn họ đi xa rồi, Tiểu Ngư mới lắc đầu nhè nhẹ bước ra khỏi ngõ nhỏ, thong dong đi về phía Bách Linh các.
Về phần thiếu niên kia, nàng không tin rằng hôm nay gặp nhau là ngẫu nhiên, nhưng mà, hắn rốt cuộc là ai?