“Đa tạ đại thúc đã khen, tuy nhiên không phải ta tự khen nhà mình đâu, đại thúc ngài có thể nhìn kỹ, thú rừng của nhà chúng ta những thúc thúc bá bá khác đều không dễ dàng săn được, hơn nữa cả người còn nguyên vẹn không hao tổn gì không giống những hàng khác đều lỗ chỗ vết thủng, nếu lột lấy da sẽ tốt hơn nhiều.
Nghe đối phương nói mình khôn khéo, Phạm Tiểu Ngư mỉm cười, tiếp tục tìm cách đẩy mạnh tiêu thụ. Khen cũng vô dụng thôi, ngươi chỉ cần tỏ ra hào phóng nói, toàn bộ mua hết, vậy mới được.
“Không sai, về điểm này thú rừng của nhà ngươi quả thật có khác.” Quản gia kia hào phóng giơ tay, “được rồi, ngươi nói giá đi, nếu thích hợp ta sẽ mua hết, hơn nữa không chỉ hôm nay, ngay cả ngày mai ta cũng lấy.”
Vừa nghe có ngươi nói mua toàn bộ, Phạm Thông kích động đứng dậy, lại bị Phạm Tiểu Ngư giành nói trước:
“Đại thúc nếu nói vậy, còn muốn mua hàng của chúng ta ngày mai, chúng ta cũng sẽ không bán đắt cho ngài, như vậy đi, hai lửng một sói, bốn thỏ rừng hai gà rừng, tổng cộng tính cho ngài ba trăm năm mươi văn đi.”
Nếu theo giá Phạm Tiểu Ngư đã dự tính từ đầu, chỗ thú rừng này ít nhất cũng phải ngoài bốn trăm văn, nhưng Phạm Tiểu Ngư lại giảm đi mấy chục văn, quản gia kia tuy không để ý đến chỗ nhỏ đó, cũng vui mừng vì nàng thoải mái như vậy, lập tức tiếp lời:
“Tốt, khó khi nào gặp được tiểu cô nương còn nhỏ mà lanh lợi như ngươi. Vậy là quyết định xong, các người cùng ta trở về, cũng tiện để lần sau nhận ra nơi phải mang thịt đến. Không nói giấu các người, các người lần này gặp may đó, trang chúng ta mấy hôm nay sẽ có hỷ sự, chỉ cần các ngươi có thể bắt được thú rừng lúc sáng sớm trước buổi trưa, bất luận có bao nhiêu cứ việc mang đến, đương nhiên, tốt nhất là càng mới càng tốt.”
Nói xong, đếm luôn hơn ba trăm văn tiền trả ngay tại chỗ cho Tiểu Ngư.
“Đại thúc yên tâm, việc này không thành vấn đề, ta sẽ bảo phụ thân và thúc thúc chú ý bắt những loại thú rừng ngon nhất.”
Phạm Tiểu Ngư cười tủm tỉm nhận lấy, đưa cho Phạm Thông lúc này đã hoàn toàn yên tâm cười vui vẻ, sau đó tự mình bế hai chú cáo con, giao cho hai huynh đệ khiêng thú rừng, trong ánh mắt hâm mộ của đám bán hàng rong xung quanh rời khỏi phố chợ, đưa lên một chiếc xe trâu ở đầu đường.
Đợi quản gia kia mua mấy loại hàng hóa khác trở về, mặt trời cũng đã lên cao tỏa nắng ấm áp rực rỡ, cả nhà Tiểu Ngư đi theo sau hơn năm dặm đường mới đến một trang viên lớn như một thôn làng, quả nhiên đang chăng đèn kết hoa, trên tấm biển lớn hình chữ nhật thâm trầm treo trước cổng đề ba chữ to rồng bay phượng múa: Thượng Quan Phủ.
Quản gia kia dẫn bọn họ đi đến cửa bên, chỉ cho bọn họ lần sau tiến vào như thế nào, rồi sai người dưới khuân thú rừng đi, lại dặn lần sau tận lực mang đến nhiều và tươi một chút, xong rồi vội vàng đi làm việc.
Phạm Tiểu Ngư nguyên có chút tò mò, trang viện lớn như vậy nhà cửa bên trong là cái bộ dạng gì, nhưng người ta không mời bọn họ vào trong, cũng không tiện thỉnh cầu, đành thu hồi ánh mắt tò mò lại, cùng hai huynh đệ đi ra khỏi cửa bên, tính đi qua trước cửa chính quay về trấn nhỏ. Còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, một người cưỡi ngựa đang phi về phía này. Quản gia đang định đi vào lại vội vàng quay ra nghênh đón.
Chỉ thấy người kia là một thiếu niên vô cùng tuấn tú, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, một thân hoa phục gấm vóc nhưng ánh mắt thâm trầm, trên mặt không có chút vui vẻ nào.
“Công tử của tôi, sao sáng sớm người đã bỏ ra ngoài vậy, phu nhân tìm người cả buổi, mau mau đi thử hỉ phục đi.” Quản gia kia thấy hắn xuống ngựa, vội đón lấy dây cương rồi giao cho gã sai vặt bên cạnh.
“Có gì hay kia chứ!” Thiếu niên lạnh lùng nói, ánh mắt lướt qua đám người Phạm Tiểu Ngư rồi lạnh mặt đi vào, quản gia vội vàng chạy theo sau tiếp tục khuyên bảo.
Xem ra chú rể này dường như không vừa ý với hôn sự của mình! Không biết có phải tân nương xấu xí hau là vị tiểu công tử này đã có người trong lòng? Phạm Tiểu Ngư lén đảo con ngươi đen một vòng, tính xem ngày mai có thể tìm một cơ hội xem hỏi thăm được ít tin tức giải trí một chút hay không. Bất quá bát quái thì bát quái, chuyện quan trọng trước mắt chính là phải trở lại trấn nhỏ mua đồ ăn lương thực, bảo đảm cho cả nhà có thể được ăn cơm no mấy ngày.
Rời khỏi trang viên, hai huynh đệ lúc này mới có cơ hội người này hỏi người kia thăm, vừa nể vừa tò mò hỏi Tiểu Ngư, lúc ấy làm thế nào mà chắc chắn hàng nhất định bán được giá tốt như vậy?
“Khi con bán hàng mọi người không chú ý nghe sao?” Tiểu Ngư lắc đầu xem thường, quả thực bị hai huynh đệ này đánh bại rồi, nàng còn tưởng qua lần mua bán thế này hai người phải học được chút gì, biết hàng của mình có ưu điểm thế nào, không ngờ lại cư nhiên đem mấy lời nàng nói như gió thoảng bên tai.
“Ta đã biết, ý Tiểu Ngư là, hàng thông thường với hàng không thông thường gì đó có thể bán với giá tốt hơn.” Phạm Đại cười hắc hắc, đầu hắn tựa hồ vĩnh viễn đều nhanh hơn Phạm Thông nửa nhịp.
“A, thì ra là thế. Vậy chúng ta từ nay về sau bắt nhiều lửng hơn mới được.” Phạm Thông bừng tỉnh đại ngộ.
“Không chỉ là lửng, còn có hươu nai chồn cáo, hoặc báo hoặc hổ gì đó, càng khó săn càng tốt.” Phạm Tiểu Ngư một chút cũng không lo săn thú khó khăn thế nào, hơn nữa cổ đại dù sao cũng không có vấn đề như bảo vệ môi trường hay thú quý hiếm, những loại thú dữ to lớn, dân chúng bình thường chỉ có trốn, mấy ai dám đi bắt giết, nhưng thời gian Thượng Quan gia này cho cũng quá ít, đành xem có cơ hội gặp được hay không vậy.
“Được, tối nay chúng ta lại đi săn tiếp.” Phạm Thông tuy chịu mệt nhọc nhưng không lo lắng vất vả hay không vất vả chút nào, miệng đáp ứng luôn, Phạm Đại vốn muốn nhàn hạ, nhưng nhìn thấy Tiểu Ngư ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, cũng vội gật đầu theo.
Tuy nói hôm nay bán được ba trăm năm mươi văn tiền, nhưng hắn còn thiếu người ta hai xâu tiền, thêm nữa chuyện tốt như hôm nay không phải ngày nào cũng có, xem ra khi chưa trả hết nợ nần, ở trong nhà này hắn vẫn là nhất định không ngẩng nổi đầu lên được.
Trở lại trấn nhỏ, Tiểu Ngư bảo Phạm Thông đưa ra ba xâu tiền nhỏ, chính mình cầm lấy một trăm văn, trên danh nghĩa là đem đền cho ông chủ tửu lâu Trương Đức Tuyên, thực tế là tiền học phí cho Phạm Bạch Thái, sau đó số còn lại đổi lấy gạo, muối ăn và một ít nhu yếu phẩm cần thiết khác, đồng thời còn mua cho Đông Đông bốn chiếc bánh mứt táo nữa.
Trong túi còn tiền, hơn nữa ít nhất không cần lo lắng tương lai mấy ngày nữa sống thế nào, Phạm Tiểu Ngư rốt cuộc cảm thấy chính mình đỡ đáng thương một chút, lại nhìn hai nhóc cáo trong lòng, hình như đã đói bụng rồi, liền quyết định đi quấy rầy con chó mẹ nhà bác Lữ gái một lần nữa.
Cổ đại một ngày buồn tẻ nhàm chán, nuôi hai con cáo làm thú cưng có lẽ cũng vui, dù sao hai anh em sinh đôi kia chân cẳng nhanh nhẹn, cùng lắm thì mỗi ngày để bọn họ ôm cáo con đến vú sữa chó mẹ, đợi cho lớn một chút có thể ăn thịt thì bảo Nhị thúc phụ trách bắt chuột hay gì đó cho chúng nó ăn.
“Ê, nhóc con!”
Tiểu Ngư đang y y ra cảnh Phạm Đại mặt mày sầu khổ tìm bắt chuột, bỗng nhiên bị một giọng nói xuyên thủng màng nhĩ, xét đơn âm thì là một giọng nói dễ nghe, nhưng tập hợp lại là một câu kiêu ngạo vênh váo từ trên lầu hai tửu lâu vọng xuống.