Đêm mưa xối xả sau mấy ngày yên ổn, tựa hồ luôn nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nói là gác đêm, nhưng nếu không có đông người ở Bác Linh các như ban ngày, chỉ cần để ý thấy tiếng báo của tín hiệu hay không, đối với người luyện võ như Tiểu Ngư mà nói là chuyện đơn giản. Sau khi tĩnh tọa một lúc lâu, Tiểu Ngư liền nằm xuống, vừa nghe tiếng mưa gió, vừa để chính mình chìm vào giấc ngủ đang mơ hồ kéo tới.
Bỗng nhiên, một âm thanh xẹt dài qua không gian mưa gió, bụp một tiếng nổ thành một bông pháo hoa sáng rực trong màn đêm.
Có tình huống? Tiểu Ngư lập tức mở mắt, bật dậy giống như người lính luôn trong trạng thái sẵn sàng, nhanh chóng xỏ giày và đeo mặt nạ, phủ thêm tấm da thuộc màu đen, đẩy cửa sổ xuyên qua cây đại thụ nhảy lên nóc nhà phía trước, cúi đầu tránh mưa gió đập vào mặt, cực nhanh tiến vào Bách Linh Các.
Vì là ngày mưa nên khách rất ít, trong ngõa tứ bình thường múa hát thâu đêm đã chìm trong đêm tối lặng im từ lâu, chỉ chừa lại mấy cái đèn lồng lắc lư trong gió, khiến tiếng động lạch cạch rầm rầm trong Bách Linh Các cùng tiếng kêu hét càng thêm rõ ràng.
Tiểu Ngư không có thời gian nhíu mày, ánh mắt sắc bén đã sớm nhìn thấy một cánh cửa sổ nhỏ mở toang, ngưng thần cảnh giác đi vào, liền nghe thấy một mùi lạ đậm đặc, rõ ràng là bốc ra từ sân khấu, trong lòng nhất thời rùng mình, là dầu trẩu?
Không ngờ dám trong ngày mưa to đến đây phóng hỏa? Tiểu Ngư không vội suy nghĩ, phóng về phía tiếng đánh nhau ở đại sảnh, vừa lúc thấy một người mềm oặt ngã xuống, sau đó bị một trong hai kẻ bịt mặt nhanh chóng kéo sang một bên, tên còn lại thì quẹt cây đánh lửa, đang định ném về phía sân khấu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe một tiếng “phù” cực nhẹ, cây đánh lửa trong tay hắn đột ngột tắt ngúm. Không đợi gã bịt mặt kinh ngạc quay đầu lại, Tiểu Ngư đã vọt tới như một mũi tên, nắm tay ngưng lực, phịch một tiếng đánh mạnh vào mặt hắn, đồng thời nghiêng người xoay tròn, một chân nâng lên đánh về phía gã đang xử lý bảo vệ, tay trái vẫy một cái, ba đồng xu sắc bén mạnh mẽ trong chớp mắt bắn về phía gã bịt mặt thứ ba.
Ba gã bịt mặt vừa mới dễ dàng đánh ngã hai người canh gác, vốn cho là sự tình sẽ rất dễ dàng, không ngờ sau lưng lại có một cao thủ còn lợi hại hơn, trong lúc bất ngờ không kịp cảnh giác, đã bị trúng đòn mạnh. Trong lúc kinh hoảng, vội đem bản lĩnh giỏi nhất của mình ra, muốn cứu vớt lại cục diện, nhưng Tiểu Ngư sao có thể cho bọn chúng cơ hội nữa chứ.
Thân thủ ba gã này nếu như đặt trong hoàn cảnh bình thường, dùng để đối phó mấy người canh gác xuất thân du côn thì chỉ như một bữa ăn sáng, có điều khi đối mặt với Tiểu Ngư thì chính chúng lại biến thành bữa sáng. Mà Tiểu Ngư lại căm hận bọn chúng đê tiện muốn phá hủy Bách Linh Các, xuống tay dĩ nhiên không chút lưu tình, mỗi chiêu đều ác liệt vô cùng, lưu loát cực độ, còn triệt để đánh gãy hết các đốt ngón tay chân của bọn chúng.
Chỉ trong chốc lát, ba gã đã kêu lên thảm thiết không ngừng, lăn lộn trên đất, lại bởi vì chính chúng lén lút nên không đốt đèn, chỉ nương theo bóng dáng mơ hồ mà hành động nên ngay cả dáng vẻ đối thủ thế nào cũng không rõ ràng.
Không chút lưu tình đánh cho ba gã bất tỉnh xong, Tiểu Ngư mới đốt một cái đèn lồng, tìm dây thừng trói chặt bọn chúng vào một chỗ, lại đi xem xét hai người canh gác bị bọn chúng đánh ngã. Cũng may chỉ là hôn mê, lại đảo mắt nhìn quanh, nàng nhanh chóng tìm được một người canh gác còn lại cũng đang hôn mê ở một góc, không khỏi thở phào. May mắn hôm nay ba người này tới có vẻ như thuần túy phóng hỏa mà không phải giết người, bằng không cũng sẽ không kéo người khỏi sân khấu bị rưới đầy dầu trẩu. Chỉ là nàng sẽ không vì vậy mà cảm kích được, bọn chúng không dám giết người như lần trước, đơn giản là vì hôm nay hỏa hoạn nhất định sẽ khiến mọi người chú ý, không muốn phức tạp mà thôi.
Đặt Miêu Nhị Miêu Tam hai người canh gác lên ghế, Tiểu Ngư kiểm tra lại một lần toàn bộ tòa lầu, hiện giờ trọng điểm của chúng chỉ là sân khấu và hậu trường, lại còn chọn ngày thời tiết mưa to mà trộm lẻn vào trong Các phóng hỏa, vừa có thể đốt Bác Linh Các, vừa có thể nhân cơn mưa to ngăn cản lửa lan tràn dễ dàng khống chế tình thế không để quá nghiêm trọng, không bởi vì hại cả sang nhà khác mà gây công phẫn, một chiêu này quả thật đúng là gian trá ác độc!
Nói vậy.. Lần này vài kẻ nào đó ở cách đây không xa cứ chờ mà xem náo nhiệt đi! Chỉ tiếc để bọn họ phải thất vọng rồi!
Tiểu Ngư cười lạnh, đá mạnh một gã bịt mặt một cái, đang muốn cứu tỉnh hai người canh gác, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảnh giác, mới vừa quay đầu lại, một thân ảnh đã nhảy vào từ cửa sổ, vô cùng tiếc nuối nói: “Aiz, xem ra là ta đến chậm.”
Tiểu Ngư nhíu mi: “Tôi nhớ rõ cậu ở phố Điềm Thủy.”
“Ta đi ngang qua không được sao?” Người vừa vào nhẹ nhàng đi tới, thuân tay ném một cái bọc lên bàn, trong bọc lập tức phát ra tiếng va đập lanh canh.
“Thì ra Đinh đại công tử nửa đêm không ngủ được, chạy tới làm quân tử leo xà nhà, thật đúng là có hứng thú quá đấy!” Tiểu Ngư liếc qua y phục dạ hành của hắn, hơi kinh ngạc tên nhóc này trên người có vẻ khô ráo, ngoài tóc hơi thấm ướt ra thì giống có thuật tránh mưa ấy.
(Quân tử leo xà nhà: thành ngữ, chỉ kẻ ăn trộm.)
Đinh Triệt “hắc”” một tiếng, nhìn dầu trẩu vãi trên mặt đất, đi quanh ba gã bịt mặt một vòng, thuận miệng nói: “Muốn ta hỗ trợ gì không?”
Tiểu Ngư nghĩ một chút, nói: “Được, đến nhà tôi gọi cha tôi và La Đản tới.”
Đinh Triệt dừng bước, khó chịu quay đầu lại trợn mắt nhìn nàng: “Chỉ vậy thôi?”
Tiểu Ngư cố ý nói: “Tôi cũng chẳng muốn thiếu nợ cậu nhiều đâu.” Ngụ ý, cậu chỉ đi một chuyến chắc không đến nỗi không biết xấu hổ tính nợ ân huệ này chứ?
“Ngươi… Thôi!” Đinh Triệt cũng không đấu võ mồm với nàng, quay người đi luôn.
Tiểu Ngư nhìn cái bọc của hắn, lắc đầu, cầm lấy tiện tay giấu lên xà nhà, xong rồi mới nhảy xuống, bấm nhân trung hai người canh gác, lại truyền chút ít chân khí để bọn họ tỉnh lại.
“Đông gia, có kẻ gian…” Miêu Nhị Miêu Tam thấy Tiểu Ngư, vội bò dậy, vừa kích động vừa xấu hổ, bọn họ tốt xấu cũng theo Ưng Nhị ca lâu như vậy, không ngờ ba gã kẻ cắp cũng đánh không lại, đừng nói gì đến bảo vệ Bách Linh Các.
“Không cần lo lắng, đã không có chuyện gì nữa.” Tiểu Ngư mỉm cười nói, “Việc này không trách hai người, hai người không cần tự trách, nghỉ ngơi một chút, nếu đỡ hơn thì đi báo cho Liễu Trưởng ban lại đây.”
“Chúng tôi không sao, chúng tôi đi gọi Trưởng ban luôn.” Hai huynh đệ từ khi cải tà quy chính, cũng tận trung làm hết phân sự, vô cùng chăm chỉ, lúc này cảm thấy xấu hổ, làm sao còn quản đến thương thế của mình, đều xung phong nhận việc.
Hai khắc chung sau ( phút), Liễu Viên Thanh vội vàng đội mưa đi đến, cùng đi còn có mấy người bảo vệ của gánh hát, nhìn thấy cảnh trong Các, không khỏi vừa kinh sợ vừa kính nể. Vài năm này phụ trách bảo vệ vẫn là mấy Ưng vệ, bọn họ mặc dù nghi ngờ Đông gia cũng là cao thủ, nhưng chưa bao giờ từng chính mắt thấy nàng ra tay, không ngờ hôm nay một cô gái nhìn trông yếu ớt như nàng, một người hạ hết mấy gã mà Miêu Nhị Miêu Tam cũng không đánh lại, lại nhìn Tiểu Ngư, càng cảm thấy Đông gia này toàn thân đều là cảm giác thần bí khiến người khác thấy kính nể.
“Đông gia, có báo quan không?”
“Từ từ.” Tiểu Ngư khẽ lắc đầu, “Đợi lát nữa hai Ưng vệ sẽ đến, trước hết nghe khẩu cung của mấy tên này đã.”
Khi Đinh Triệt cùng với La Đản, Phạm Thông đến, Liễu Viên Thanh rất kinh ngạc, thiếu niên đã từng cứu ông cháu họ Nghiêm sao lại ở đây, nhưng nếu hắn đi cùng Ưng vệ, có một số việc tự nhiên sẽ không phải ông ta nên hỏi, liền đè xuống lòng hiếu kỳ.
Quá trình thẩm vấn rất thuận lợi, ba người ngay từ lúc tỉnh lại còn già mồm không chịu thừa nhận, La Đản cũng không nói lời thừa, một cước đạp lên chân bị thương của một gã, “nhẹ nhàng” xoay tròn một chút, gã kia lập tức gào khóc thảm thiết cầu xin tha thứ.
Nhưng sau khi lấy được lời khai, Tiểu Ngư lại trầm ngân, chậm chạp không sai đi báo quan, chỉ ra lệnh trước trông coi cẩn thận ba gã phóng hỏa, bảo vệ tốt hiện trường, rồi đi tới phòng làm việc của mình.