“Cứ như vậy?” Một lúc lâu sau, Tiểu Ngư mới lạnh lùng hỏi.
Phạm Thông cười khổ, cúi đầu: “Cha biết là mình sai rồi, cha muốn tìm mẹ con trở về, muốn giải thích với bà ấy, muốn bà ấy đừng rời khỏi hai tỷ đệ con, chỉ là tìm không ngừng nghỉ cả một tháng cũng không tìm được. Sau có người nói, từng thấy mẹ con và một người đàn ông xa lạ trên một chiếc thuyền. Ta và Nhị thúc con liền vội vàng mang theo con và Đông Đông đi tìm, không ngờ tìm tới tận..”
“Tiểu Ngư, Đông Đông..” Phạm Thông bỗng ngẩng đầu, thành khẩn nhìn hai tỷ đệ. “Cha biết, chuyện này đều là lỗi của cha, là cha tự tay mình đuổi mẹ con đi, bất kể mẹ con đối với cha thế nào, cha cũng sẽ không oán hận, là cha có lỗi với mẹ con trước. Chỉ là dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột các con, cha chỉ hy vọng.. hy vọng ít nhất cho bà ấy biết hiện giờ các con đang ở đây…”
“Quả thật là cha có lỗi với bà ấy trước. Quả thật cha không có tư cách trách bà ấy.”
Cảm xúc phức tạp trong lòng bắt đầu dấy lên, Tiểu Ngư thật sự không muốn mở to mắt nhìn cái người khiến mình muốn bùng cháy này, chỉ sợ mình vừa mở mắt sẽ nhịn không được mà nổi điên.
“Tỷ, cha đã biết sai lầm rồi, hơn nữa, cha đã sửa rồi.” Phạm Bạch Thái lo lắng nhìn Tiểu Ngư trong trạng thái ở miệng núi lửa, lại nhìn Phạm Thông vô cùng hổ thẹn rồi lại tràn đầy khát vọng, nhẹ nhàng đặt lên tay nàng: “Tỷ, không phải tỷ thường nói như thế này sao? Quá khứ không quan trọng, quan trọng là trước mắt, hiện tại và tương lai.”
Tiểu Ngư chậm rãi mở mắt, nhìn sâu vào đôi mắt tràn ngập khoan dung của đệ đệ, thở một hơi thật dài, ổn định lại cảm xúc, nhìn Phạm Thông: “Vậy bây giờ cha định thế nào?”
“Nếu các con đồng ý, cha sẽ đi tìm bà ấy, giải thích với bà ấy.” Trên mặt Phạm Thông hiện lên một chút cô đơn, “Nếu bà ấy bằng lòng để các con sống cùng bà ấy, ta.. ta…”
“Ta cái gì mà ta? Lẽ nào chỉ cần bà ấy bằng lòng, cha sẽ quẳng chúng ta cho bà ấy đúng không?” Tiểu Ngư lại bừng lửa giận.
“Không. Không phải..” Phạm Thông cuống quýt giải thích. “Ta không phải có ý đó…”
“Vậy ngài có ý gì? Đầu ngài hỏng rồi sao? Hay là ngài vốn dĩ không có đầu óc?” Tiểu Ngư tức giận đến đứng vụt dậy. “Ngài có biết bây giờ bà ấy đã có chồng có con có gia đình mới của mình? Chúng ta đến sống cùng bà ấy? Vậy là cái quái gì? Lẽ nào muốn chúng ta gọi một người đàn ông khác là cha?”
“Không.. Không phải..” Phạm Thông lắc đầu như trống bỏi,cuống quýt như sắp bật lên.”Tiểu Ngư, Đông Đông, ta thực sự không phải có ý này mà!”
“Tỷ.. Tỷ trước hết đừng tức giận. Tỷ vừa giận là cha lại sốt ruột, quýnh lên sẽ không nói rõ nổi.” Phạm Bạch Thái nhẹ nhàng kéo Tiểu Ngư ngồi xuống, nhẹ giọng nói, “Chúng ta cứ nghe cha giải thích một chút đi xem, được không?”
“Được, để cho ngài ấy nói rõ ra xem!” Tiểu Ngư nén giận nói.
Phạm Thông lau mồ hôi lạnh, lại chà chà tay, mới cẩn thận nói: “Ý của cha là, nếu như các con muốn nhận lại mẹ, vậy cha sẽ đi tìm mẹ các con, để cho ba mẹ con đoàn tụ. Sau đó, nếu các con muốn, gia đình bà ấy cũng đồng ý, các con có thể ở lại cùng với mẹ các con, cha ở nhà đây không đi đâu hết, lúc nào các con muốn trở về đều được.”
“Nếu như bà ấy không muốn thì sao?” Một câu “cha ở nhà đây không đi đâu hết” khiến phẫn nộ của Tiểu Ngư nhất thời bình ổn đi nhiều.
“Không muốn? Vậy thì.. vậy thì..” Phạm Thông cứ vậy thì cả ngày, lại không biết nên nói về Diệp Chỉ Yến, ái thê năm xưa của mình nay đã là vợ của người khác như thế nào, khiến người ta cảm thấy vừa đáng thương vừa khó xử.
“Nếu như mẹ không muốn nhận chúng con thì thôi.” Phạm Bạch Thái cụp mí mắt, ẩn giấu tâm tình trong đôi mắt, nhẹ nhàng nói, “Dù sao chúng ta cũng đã gặp được mẹ, giờ bà ấy sống tốt như vậy, con cũng không muốn quấy rầy bà ấy!”
Thằng bé lương thiện này!
Tiểu Ngư thở dài kéo Phạm Bạch Thái vào lòng, hai tỷ đệ cùng dựa vào nhau.
“Tỷ, cha, con nói thật lòng đấy.” Sau khi im lặng, Phạm Bạch Thái dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn hai người thân nhất của mình, chăm chú nói: “Tỷ, cha, cuộc sống hiện giờ của chúng ta cũng tốt, mẹ cũng có cuộc sống của chính mình, con chỉ cần biết người mẹ trước đây từng thương chúng ta, từng yêu chúng ta, giờ vẫn sống tốt là được, không nhất định phải ở cùng một chỗ.”
Tiểu Ngư nắm chặt cánh tay nó, thấp giọng nói: “Tỷ sẽ tìm cơ hội gặp bà ấy, nếu như bà ấy không muốn nhận lại chúng ta, tỷ nghe theo đệ.”
“Vâng!” Phạm Bạch Thái nặng nề gật đầu.
Vầng trăng tròn chậm rãi ló ra, ánh sáng trong veo lành lạnh, mang theo một chút khoan từ, lẳng lặng ngóng xuống thế gian.
Cốc.. cốc.. cốc.. Trấn trên truyền đến tiếng mõ canh, vừa như rõ ràng, lại như xa vắng. Không biết là gia đình ở thôn xóm nào gặp phải đầu trộm đuôi cướp, khiến những chú chó trung thành trong xóm được một trận sủa đã đời. Gió đêm hơi mạnh, thổi những tán lá cây dưới lầu xào xạc, như tằm xuân đang gặm lá dâu, lại như tiếng rắn trườn qua bụi cỏ khô.
Có đôi khi tai thính quá cũng không phải điều tốt. Tiểu Ngư thở dài trở mình, chỉ cảm thấy trong đầu tâm tư hỗn loạn khiến mình không thể ngủ được, liền dứt khoát đứng dậy, khoác áo ngoài, theo ánh sáng mông lung mở cánh cửa đi thông ra cái sân nhỏ.
Trước kia khi mở rộng thêm sân, xây thêm cái gác này, nàng vốn dự định vừa làm phòng ngủ cho mình, vừa làm thêm một cái ban công, lại đặt trên ban công một cái ghế nằm và một chiếc bàn nhỏ, nếu thỉnh thoảng có gì vui vẻ, hoặc tâm tình phiền muộn, nàng sẽ đi ra ban công nằm một lúc, hoặc là ngửa mặt ngắm nhìn lên trời sao vô tận, hoặc tắm mình trong ánh trăng như nước, thậm chí đơn giản chỉ là ngủ một đêm ở ngoài.
Có đôi khi, cứ nằm ở ghế như vậy giấc ngủ còn tốt hơn so với nằm trên giường. Nhưng ngày hôm nay, ở thế giới giành cho tâm hồn này, vẫn không có cách nào giúp nàng bình tĩnh lại tâm tình như trước.
Tiểu Ngư nhíu mày, trong lòng càng phiền muộn, đứng dậy đổi một bộ y phục trắng, lén lút rời khỏi trấn Liễu Hà.
“Có muốn tỷ thí khinh công với ta không?”
Quán trọ Vân Lai, Tiểu Ngư mái tóc đen dài được buộc lên tùy tiện, dung nhan xinh đẹp trong trẻo lãnh đạm, giống như tiên nữ dưới trăng xuất hiện trước cửa phòng Đinh Triệt.
“Ta thay y phục một chút.” Đinh Triệt chỉ mặc áo trong mở cửa, chỉ nói một câu như vậy.
Theo tốc độ chạy cực nhanh, gió bỗng nhiên mãnh liệt, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, tìm kiếm tất cả những chỗ có thể luồn lách, thổi phồng tay áo, điên cuồng sượt qua vạt áo dài, vuốt thẳng mớ tóc dài, từ trên xuống dưới múa may quay cuồng…
Đêm nay gió cuối mùa thu , thực ra rất lạnh, nhưng như vậy mới có thể bùng phát ra được tất cả những tâm tình như sóng lửa cuồn cuộn.
Tiểu Ngư bắt đầu chảy mồ hôi, hô hấp dồn dập, trái tim trong lồng ngực cũng đập gấp gáp, bên tai chỉ có tiếng gió thổi, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn phía trước, nhưng bất luận cố gắng làm cho đầu óc trống rỗng thế nào, nàng vẫn như cũ có thể cảm thấy rõ ràng có người vẫn nhất mực yên lặng theo sát bên cạnh nàng, vẫn duy trì cự ly thích hợp, mà lại khiến nàng cảm thấy rất thân thiết, rất yên lòng..
Rốt cuộc, một con sông lớn chặn lại lối đi của bọn họ. Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy nước sông phía trước đục ngầu cuồn cuộn, nghe rõ tiếng sóng nước xô nhau dào dạt không ngừng.
Tiểu Ngư dừng lại, đứng trên bờ đê cao, ngửa đầu, ngực phâp phồng kịch liệt, thở dồn dập từng hồi, hít vào không khí mang hơi nước, hít.. thở.. thở.. hít.. Rồi đột nhiên nàng nói:
“Nghe nói đầu nguồn Hoàng Hà, dòng nước chảy xiết hơn ở đây cả trăm lần, hùng tráng gấp trăm lần, cậu từng thấy chưa?”
“Uh, đã từng thấy! Sư phụ đã dẫn ta đi qua rất nhiều nơi.” Đinh Triệt cũng hít thở thật dài, đứng song song với nàng, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng,”Sư phụ từng ném ta xuống khúc sông chảy mạnh nhất, đương nhiên, vẫn còn cho ta một sợi dây thừng.”
Cho dù có dây thừng, nhưng là Hoàng Hà đó, ông ta thật sự không sợ đồ đệ của mình cứ thế xong đời? Tiểu Ngư ngây người, nói: “Sư phụ cậu.. thật biến thái..”
Đinh Triệt ngẩn ta, sau đó toàn bộ lồng ngực đều rung lên, cúi đầu nén tiếng cười: “Ờ, đôi khi ông ta đúng là rất biến thái, nhất là khi uống say.”
Tưởng tượng ra cảnh lão quái nhân ôm con heo nái lẩm bẩm lầm bầm, Tiểu Ngư nhất thời phì một tiếng, ôm bụng cười không thể kìm lại nổi: “Cậu không nên nói đến chuyện này, nhắc tới bụng tôi lại đau quá.”
“Vậy ta nói chuyện khác nhé? Nói chúng ta từng đi qua nơi nào, ngươi nghe không?” Đinh Triệt mỉm cười nhìn nàng tươi vui trở lại, trong đôi mắt như ánh sao ẩn giấu nhu tình sâu kín.
“Được!” Tiểu Ngư vừa cười run người, vừa tiện tay chống xuống, chẳng quản tảng đá có bẩn hay không, ngồi ngay xuống đó, một cơn gió mạnh phất qua, mớ tóc dài đen mướt nhất thời bay loạn xạ phủ lên gương mặt nàng.
Một khắc này, Đinh Triệt cơ hồ muốn đưa tay bắt lấy những sợi tóc bướng bỉnh đó, giữ chặt chúng trong tay, nhưng hắn không dám, chỉ có thể nhìn Tiểu Ngư giơ cổ tay trắng muốt lên chỉnh lại, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện dường như mình yêu phải những ngón tay thon thon nhỏ nhắn của nàng, những ngón tay đang rất tự nhiên chải vuốt lại mái tóc đen rối loạn.
Không muốn Tiểu Ngư phát hiện ra bí mật nho nhỏ trong lòng, Đinh Triệt cũng nhanh chóng ngồi xuống, trong đầu chỉnh sửa lại, bắt đầu chọn những chuyện thú vị để kể.
Dưới ánh trăng, bên bờ sông lớn, một người bắt đầu kể chuyện, một người nghiêng tai lắng nghe trong tiếng sóng lớn dạt dào.
Cả một đêm, Tiểu Ngư không biết mình phá lên cười bao nhiêu lần, ôm bụng bao nhiêu lần, tâm tình bất giác trở nên dễ chịu.
Nàng chưa bao giờ biết Đinh Triệt còn có thiên phú như vậy, uhm.. Nàng có thể suy xét xem có nên lừa người này về Bách Linh các của mình, mở riêng cho hắn một tiết mục kể chuyện ứng khẩu hay không nhỉ? Đảm bảo có thể hấp dẫn một đám đông phụ nữ già trẻ lớn bé ấy chứ, hì hì..