Rời khỏi Lô phủ, Tiểu Ngư vô cùng vui vẻ một mình tới Bách Linh các trước, dự định nếu như không có chuyện quan trọng gì, thì bắt đầu tìm mặt tiền cửa hàng, chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp thứ hai.
Mới đến Bách Linh các, Liễu Viên Thanh lẹ mắt chen ra từ một đám đông người, thở hồng hộc chạy tới báo cáo: “Đông gia, lần trước không phải cô nói nếu vị Triệu công tử kia tới, sẽ dọn sạch chiêu đãi riêng vị đó sao? Mới rồi có người đến thông báo, nói buổi chiều muốn tới, để cho chúng ta chuẩn bị một chút.”
“Vậy thì nhanh hủy hết các lịch hẹn đặt trước, mau mau quét tước sạch sẽ, chuẩn bị tốt trà nước điểm tâm. Đúng rồi, trà chọn loại tốt nhất, nhưng điểm tâm chỉ cần chọn vài loại ngon mà thường gặp là được, không nhất định chọn loại đắt tiền. Còn nữa, dặn mọi người chú ý, buổi chiều phải biểu hiện trạng thái tốt nhất.” Đã kinh qua hai lần kiện cáo, biết rõ thế đạo này quyền lực cực kỳ quan trọng, quan niệm Tiểu Ngư cũng khó tránh khỏi có chút thay đổi, tuy không cố hết sức tiếp cận, nhưng cơ hội đưa đến tận cửa thế này nàng sẽ không bỏ qua.
Dù sau này có lợi ích gì hay không, lúc này nhất định phải hầu hạ tốt, dù sao người ta là đương kim thiên tử.
“Được ạ, Đông gia yên tâm, tất cả cứ giao cho tôi.” Liễu Viên Thanh vội vàng hưng phấn đi sắp xếp.
Hai ngày nay ngoại trừ sắp xếp biểu diễn, mỗi ngày người tới hỏi theo học nghề nối liền không dứt, toàn bộ cần một mình ông ta tiếp đãi, ký hẹn, sắp xếp, đến tối Bách Linh các đóng cửa còn có người tìm đến nhà riêng nữa, thật sự là bận rộn đầu ngón chân không chạm đất, dù ông ta vắt hết sức cũng thật sự có phần không đam nổi. Hôm nay treo bảng, chỉ cần chiêu đãi một người khách, cuối cùng cũng có thể thở một hơi rồi.
Tiểu hoàng đế muốn tới, vậy hẳn là nên chuẩn bị gì đó chứ nhỉ? Tiểu Ngư ở thư phòng nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ tới mặt nạ da Đinh Triệt cho lần đó cùng với tất cả dụng cụ vẫn còn ở chỗ hắn. Tuy lần trước Triệu Trinh không yêu cầu nàng gỡ mặt nạ cánh bướm xuống, có điều để ngừa vạn nhất, vẫn nên đeo trên mặt thì hơn.
Nhớ tới mấy ngày nay Đinh Triệt vẫn ở Liễu Hà trấn, Tiểu Ngư liền đi thẳng ra khỏi thành.
Nhưng tới nhà bà cụ, Lý Hương lại nói đêm qua sau khi Đinh Triệt rời khỏi vẫn chưa quay về.
Một câu tối hôm qua, nhất thời làm cho cảm giác trong lòng Tiểu Ngư biến đổi. Khiến nàng nhớ tới nghi hoặc giấu trong lòng, bỗng nhiên nàng muốn tìm Đinh Triệt chứng thực một chút, nếu không thì cứ ngứa ngáy mãi giống như trong lòng nàng đang có một con mèo nhỏ cào cào khó chịu.
Tiểu Ngư quay đầu rời khỏi nhà bà cụ, lại chạy vào thành, mà không biết rằng khi nàng quay đi, Đinh Triệt thoắt lỉnh ra từ phía sau tường bao, xa xa theo sát ngay sau nàng.
Đêm qua hắn không quay về, cũng không về trong thành, mà vẫn ẩn núp ở một nơi không xa nhà họ Phạm. Nhìn phía lầu băn khoăn nghĩ ngợi cả đêm, cho đến sáng sớm sợ người ta phát hiện người mình có mùi khác thường mới vội vã quay về quán trọ tắm rửa thay quần áo. Sau đó ma xui quỷ khiến lại chạy tới Bách Linh các, cũng theo nàng về trấn Liễu Hà, thấy nàng tới tìm mình, tâm tình nhất thời lại rập rờn khó định. Nhưng nhà nhũ mẫu không phải nơi nói chuyện, hơn nữa hắn cũng không nghĩ ra nên đối mặt nàng thế nào, không còn cách nào hơn là tiếp tục bí mật bám theo, hơn nữa vô cùng cẩn thận giữ cự ly.
Không ở trấn Liễu Hà, cũng không ở quán trọ, rốt cuộc hắn chạy đi đâu?
Huýt sáo ám hiệu một hồi mà vẫn không có kết quả, Tiểu Ngư nghi hoặc bước đi trong con ngõ nhỏ. Nhìn hai bên cây già lơ thơ lá rụng, tâm tình nàng không hiểu sao chán nản, đầu cũng mơ hồ đau nhức, nàng nhịn không được giơ tay nhấn nhấn thái dương.
“Sao vậy?”
Một giọng nói dịu dàng bỗng lọt vào tai, nàng ngước mắt nhìn, chỉ thấy dưới tán cây phong phất phơ lá rụng, một thân hình lẳng lặng đứng đó. Mắt đen bạch y, phong tư như ngọc. Thật giống như hắn đã ở đây chờ từ lâu lắm rồi, hoặc giống như thật ra hắn vẫn luôn đứng nơi này.
Trong khoảnh khắc ánh nhìn giao nhau, ánh mắt kia dường như mang theo sự dịu dàng trước nay chưa từng có. Trái tim Tiểu Ngư không khỏi hơi run rẩy, nhưng nàng lập tức đã mỉm cười.
“Thì ra cậu ở chỗ này!”
“Ừ.” Đinh Triệt bước về phía nàng, vóc người vốn dong dỏng cao lúc này thẳng tắp lạ thường, ánh mắt bình tĩnh khóa chặt nàng, hỏi lại: “Ngươi đang không khỏe?”
“À, không có gì.” Tiểu Ngư buông tay xuống, cười nói: “Có lẽ do đêm qua uống quá nhiều rượu.”
“Ồ. Vậy đi thôi!” Đinh Triệt dừng lại bên cạnh nàng, tay phải bỗng nhiên duỗi tới, chuẩn xác bắt lấy tay trái Tiểu Ngư, chân lại tiếp tục bước đi, giống như thể động tác này đã làm qua rất nhiều lần, vô cùng tự nhiên.
“Đi đâu cơ?” Tiểu Ngư vừa mới ngẩn ra, liền bị hắn nắm tay dắt đi.
Nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình kia, mọi đầu dây thần kinh dường như trở nên mẫn cảm gấp bội, lòng bàn tay giây lát đã trở nên nóng bỏng, đầu óc lại biến thành choáng váng ngơ ngẩn, ngất ngây hỗn loạn.
Sao hắn lại dắt tay nàng? Giữa bọn họ có quen thân như vậy sao? Cũng không phải, hai người quen thân, nhưng thân nữa cũng không đến mức như vậy chứ? Dắt tay như vậy không phải bạn bè bình thường là có thể, dù có là bạn bè tốt dường như cũng không quá hợp lý… Ôi… Nàng loạn óc mất rồi!
“Đưa ngươi đến một nơi.”
Đinh Triệt ra vẻ như không có chuyện gì kéo nàng đi, rất nhanh đã tới một ngõ nhỏ chỉ rộng chừng một thước, hai bên toàn là những ngôi nhà cũ quay lưng lại. Hắn không quay đầu, nhưng thực tế, lòng bàn tay hắn đã sớm căng thẳng toát mồ hôi.
Thẳng đến lúc này, hắn cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí và can đảm, hoàn toàn không suy nghĩ gì liền làm như vậy. Nhưng khi hắn cảm nhận rõ mềm mại trong lòng bàn tay mình, lại liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác mơ hồ của Tiểu Ngư, trong lòng nhất thời tràn đầy rộn ràng và thỏa mãn, nếu không phải sợ dọa nàng, thậm chí hắn còn muốn nhảy lên, chạy như bay, tuyên bố với cả thế giới những sung sướng vui vẻ của hắn lúc này.
“Đi nơi nào vậy?”
Tiểu Ngư đỏ mặt, muốn bứt ra khỏi tay hắn, lại sợ mình phản ứng quá mức, chỉ là một cái nắm tay mà thôi, cũng không phải là…
Cũng không phải là gì? Tiểu Ngư trong lòng cả kinh, lại một lần nữa đầu óc hỗn loạn. Sao nàng lại cảm thấy giữa bọn họ hình như từng xảy ra “cái gì đó” còn nghiêm trọng hơn cả nắm tay vậy?
Nhìn xa xa phía trước, vừa lúc có thể thoáng nhìn thấy một bên gương mặt hoàn mỹ của Đinh Triệt, Tiểu Ngư nhớ tới Kim Linh đã nói rằng nàng một mực hô to Đinh đại soái ca, Đinh đại mỹ nhân.. Nàng hoảng hồn thoáng chốc dừng chân lại, suýt nữa thì kinh hô thành tiếng.
Toát mồ hôi.. Không phải là nàng “thả dê” con người ta đấy chứ?
Cảm giác lực kéo truyền đến ở tay nàng, Đinh Triệt vô thức quay đầu lại, liền thấy Tiểu Ngư đang che kín miệng mình, giật mình mở to mắt nhìn hắn.
Nàng nhớ ra? Nhìn bàn tay nhỏ nhắn Tiểu Ngư giơ lên che miệng, đôi mắt Đinh Triệt đột nhiên trở nên sâu thẳm, cũng dừng bước, thâm sâu nhìn nàng, nhưng không nói gì.
“Ừm.. Tôi muốn hỏi một chút, tối qua.. Cha tôi nói, tối qua tôi say khướt đi tìm cậu…” Ánh mắt nhìn nàng khác lạ của Đinh Triệt khiến Tiểu Ngư bản năng có chút hoảng loạn, vội vàng buông tay lắp bắp sắp xếp ngôn từ, ánh mắt ngập ngừng nhìn cái mũi hoàn mỹ của hắn: “Tôi muốn hỏi một chút.. Tôi.. có làm chuyện gì mất mặt không vậy?”
“Chuyện mất mặt?” Đinh Triệt chăm chú nhìn đôi rèm mi không ngừng rung động của nàng, đôi mày kiếm kiêu ngạo mà lạnh lùng nhíu lại, nàng hối hận sao?
“Ừ, mỗi lần tôi uống sau, hình như đều làm chuyện mất mặt, cho nên…” Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy miệng khô không khốc, nhịn không được nhấp môi dưới một chút, nhưng “cho nên” không nói nổi tiếp nữa, giống như một con thỏ nhỏ bối rối lo sợ.
Đọc trên gương mặt nàng chỉ có bối rối đơn thuần, lại thấy động tác nhỏ lén lút của nàng, lạnh giá trên đôi mày Đinh Triệt thoáng chốc tan biến, ngón tay hơi ra sức, tiến lên một bước giữ chặt tay nàng, giọng khàn khàn: “Không, ngươi không làm chuyện mất mặt, ngươi dạy ta một việc.”
Một việc khiến hắn suốt đời khó quên, lúc nào cũng muốn nhớ lại, tựa như hiện tại, tựa như lúc này.
“Tôi dạy cậu một việc? Việc gì?” Vì quá kinh ngạc, Tiểu Ngư nhất thời quên cả né tránh khỏi ánh mắt lạ lùng của hắn, sau đó, ánh mắt nàng nàng giống như con côn trùng nhỏ không cẩn thận dính phải mạng nhện, không thể tránh thoát.
Thình thình thình! Trái tim vốn đang thấp thỏm thoáng chốc như được tăng thêm điện lực mạnh mẽ, nảy lên thật nhanh lại thật mạnh, dội lên màng nhĩ. Tại sao nàng cảm thấy ánh mắt hắn đột nhiên trở nên thật.. kỳ lạ.. kỳ lạ đến mức nàng có phần không dám nhìn thẳng.
“Chờ ngươi nhớ ra, ngươi sẽ biết.”
Ký ức ngọt ngào in dấu trong đầu thúc giục Đinh Triệt nhanh chóng nắm lấy cơ hội, nhưng bối rối mê mang trong đôi mắt nàng lại khiến Đinh Triệt lý trí dừng lại.
Ánh mắt nàng cho hắn biết, nàng thật sự đã quên tất cả những chuyện sau khi say đó, mà không phải cố ý né tránh hắn, cho nên, hắn hẳn nên kiên nhẫn một chút, bình tĩnh một chút mà không phải kích động mà phạm phải sai lầm lớn. Huống chi cảm giác cứng ngắc trong lòng bàn tay nhắc nhở hắn, nàng đang căng thẳng, hắn không thể vội vàng, không thể dọa nàng chạy mất.
______________