“Đến chiều nay là có thể tinh luyện ra được. Trước đó hắn nghiên cứu ra mê dược này.” Tiểu Ngư móc ra một cái lọ cho hắn xem, “Hắn nói không thể điều chế ra mông hãn dược vô sắc vô vị, chỉ có thể dùng bột phấn này thay thế, nếu người thường uống hai ngụm, có thể hôn mê nửa canh giờ, về phần đám Tây Môn Khang, ta xem với công lực của bọn chúng nhiều nhất cũng hôn mê một khắc ( phút) mà thôi. Đáng tiếc hắn không biết nhuyễn cốt tán, hóa công tán, vv… những thứ độc dược này lại càng tiện hơn.”
Đinh Triệt nhận lấy cái lọ, tiện tay đúc vào trong ngực, cười nói: “Vậy cũng không trách được, hắn không phải người trong giang hồ, chẳng bao giờ tiếp xúc với những dược vật đó, không làm được cũng là bình thường.”
“Uhm.” Tiểu Ngư gật đầu, lập tức xông tới muốn cướp lại cái lọ kia: “Ấy.. Ta chưa nói cho chàng mà, mau trả lại cho ta.”
“Chỉ là một lọ mê dược mà thôi, nương tử sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?” Đinh Triệt cười hì hì né tránh.
“Nếu chàng không quay lại đó, ta sẽ cho chàng, nếu chàng không đồng ý, ta sẽ không chấp nhận.” Tiểu Ngư lại lao tới.
Lúc này, Đinh Triệt rõ ràng làm như né tránh, thực tế lại giảo hoạt dang tay ôm nàng vào lòng, gắt gao siết chặt, lúc này mới ôn nhu nói: “Tiểu Ngư, nàng biết ta ở lại Hạ phủ còn có mục đích quan trọng là nội ứng ngoại hợp, hôm nay sư phụ chưa tìm được, bá phụ cũng chưa quay về, chúng ta thiếu nhân thủ vô cùng, ta lại càng không thể không đi. Tối qua đám Cao Chí Đạt đã lợi dụng Hạ Tủng tra được trấn Liễu Hà, cả đêm đi đánh lén, nhưng phát hiện người không nhà trống, vẫn đang vô cùng tức giận. Nếu giờ ta rời đi, bọn chúng tuyệt đối sẽ hoài nghi, nếu bọn chúng cảnh giác, rời khỏi Hạ phủ, sẽ rất bất lợi cho kế hoạch của chúng ta.”
Tiểu Ngư bất động một lát, thân thể mềm xuống, dán trong lòng ngực hắn, khe khẽ thở dài: “Ta từng thấy qua thân thủ của hai Hộ pháp kia. Sự ăn ý giữa hai người bọn chúng không phải người thường có thể làm được, tuy rằng ta có lòng tin với chàng, nhưng nghĩ đến mỗi ngày chàng phải qua lại bên cạnh bọn chúng, lại lo sợ không yên.”
“Ngoan.. Thực sự không cần lo lắng, cùng lắm thì mấy ngày nay ta không làm gì hết, chỉ an phận làm một vị tiên sinh huấn chim luyện dế tầm thường thôi.” Đinh Triệt ôn nhu vỗ về đầu vai nàng, dụ dỗ: “Hiện giờ chúng ta đã qua nửa thời gian, qua bốn năm ngày tới, cha nàng có thể sẽ quay lại. Chúng ta kiên trì thêm một chút, được không?”
“Nhưng…” Tiểu Ngư rầu rĩ ngẩng đầu, rốt cuộc vẫn khó nén chút lo lắng trong lòng.
“Suỵt! Nương tử, tiểu sinh đã báo xong chính sự, nương tử liệu có nên ban thưởng cho tiểu sinh một chút hay không?” Đinh Triệt khẽ nâng cằm nàng, thần sắc thoáng chốc trở thành không đứng đắn, một chân cong về phía sau, kéo ghế tròn chuyển tới dưới mông, đồng thời nhẹ nhàng nhấc nàng lên, đặt nàng trên đùi mình.
“Tiểu sinh ở đâu ra thế?” Biết người này mà cố chấp thì tuyệt đối không thua kém gì con trâu (thành ngữ “lỳ như trâu”), Tiểu Ngư không còn cách nào khác đành âm thầm thở dài, cố ý nhìn trái nhìn phải: “Ta rõ ràng chỉ nhìn thấy một ông chú thô tục.”
“Nhóc con này, dám nói ta thô tục?” Đinh Triệt hung hăng ôm chặt nàng, đưa tay giữ chặt lấy cằm dưới thon thon của nàng, cố ý làm bộ như ác lang ghé vào gần sát, hơi thở ấm nóng, tà ác mà lại mê hoặc phả vào mặt nàng.
“Không chỉ thô tục mà còn háo sắc.” Vành tai Tiểu Ngư đỏ ửng như hoa hồng, nhưng nhờ dịch dung che giấu, hai tròng mắt thanh minh, không lùi mà tiến tới ngửa đầu khiêu chiến hắn.
Đinh Triệt nhất thời phá công: “Nương tử, nàng đang câu dẫn vi phu sao? Vậy vi phu phải háo sắc cho nàng nhìn mới được.”
Nói xong, gương mặt đang ghé sát đôi môi nàng bỗng hơi nghiêng, rồi đột ngột ngậm lấy vành tai Tiểu Ngư, hàm răng khẽ cắn.
“A…” Tiểu Ngư bất thình lình bị tấn công nơi mẫn cảm, nhịn không được buột ra một tiếng kêu..
Tiếng kêu của nàng giống như tình dược cực mạnh, khiến Đinh Triệt vốn chỉ định trêu chọc nàng thoáng chốc động tình, lực đạo căng thẳng, vừa ôn nhu vừa gấp gáp ghé sát xuống bên cổ nàng, từ vành tai đến cần cổ thon xinh đẹp, vô sự tự thông liếm láp. Mỗi lần đầu lưỡi tiếp xúc với da thịt đều nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào liền dừng, rồi lại chuyển sang nơi khác.
Con hẻm nhỏ, không khí lạnh lẽo len lỏi khắp nơi, xuyên qua y phục mỏng manh xâm nhập vào cơ thể, khiến những người ăn mặc mỏng manh nhịn không được rung mình.
Nhưng trong căn phòng nhỏ, vì không chuẩn bị nên không có lò sưởi, lúc này dù khô ráo cũng vẫn nhiễm hơi lạnh. Nhưng đôi tình nhân đang chìm đắm trong tình ái ngọt ngào chẳng những không cảm thấy chút ý lạnh nào, nhiệt độ thân thể trái lại nóng hơn bình thường rất nhiều, lại bất giác càng quấn sát người nhau hơn…
“Chàng… học… ở đâu …ra vậy…?”
Theo sự di chuyển của những nụ hôn nóng bỏng trên da thịt, trêu chọc những tế bào sâu thẳm trong cơ thể, Tiểu Ngư kìm lòng không đậu ngẩng đầu, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa khát vọng, vừa cảm thụ tình triều sung sướng, lại vừa phải cố sức giữ thần trí thanh tỉnh.
“Nàng quên sao? Là nàng dạy ta…”
Đinh Triệt hích mũi nhẹ nhàng đẩy cổ áo nàng, bồi hồi trên xương quai xanh của nàng, mỗi lần hít sâu vào một làn u hương, thân thể hắn lại nóng lên thêm một chút, nơi bụng dưới nhanh chóng căng lên, khiến hắn khó chịu một tay kéo chặt thân thể của nàng ép chặt trên người mình, một tay tự động luồn lên trên, nhẹ nhàng cầm lấy một thứ mềm mại.
“Ta đâu có…A….”
Vùng cấm thiếu nữ chưa từng bị chạm đến bỗng nhiên bị người ngoài nắm giữ, Tiểu Ngư thân thể run mạnh, không khỏi khẽ nức lên một tiếng rất nhẹ, hoảng loạn mở mắt muốn đẩy tay hắn ra. Nhưng mới khẽ động, phía ngoài đùi phải lập tức đã mẫn cảm chạm phải một nơi nóng rực lạ thường, nhất thời cực kỳ xấu hổ, thân thể vừa mềm nhũn vừa căng thẳng, lại thêm vừa cuống vừa sợ, không biết nên ngăn trở nơi nào trước mới tốt.
Không ăn qua thịt heo cũng từng thấy heo chạy, kiếp trước nàng dù chưa tự mình trải qua, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu tình yêu nam nữ, không biết trong đó có những nguy hiểm gì. Chỉ là.. Biết là một chuyện, khi gặp phải lại là một chuyện khác, lý trí trước hưng phấn tình ái bỗng chốc yếu đi rất nhiều.
“Tiểu Ngư…” Thanh âm Đinh Triệt khàn khàn khẽ gọi, đầu vừa ngẩng lên, đã chuẩn xác ngậm lấy đôi môi anh đào đang vì hoảng loạn mà khẽ hé của nàng, tham lam cướp đoạt hơi thở từ miệng nàng, đồng thời bàn tay càng thêm bao chặt lấy nơi khiến người ta phải mê hồn kia, không ngừng nắn bóp, tùy ý để cho cảm giác kỳ diệu tuyệt với lan tràn bành trướng nuốt chửng bản thân mình, mặc cho bản năng vui sướng theo những đợt sóng lớn dập dìu chìm nổi.
“Đinh.. Triệt…” Tiểu Ngư khó khăn gọi tên hắn, miễn cưỡng nắm tay hắn, muốn chống lại sự xâm phạm của hắn, nhưng thân thể cãi lại ý chí, ngược lại ưỡn ngực nghênh đón, mê loạn tham muốn càng nhiều hơn.
“Ta đây..” Đinh Triệt hôn khắp từ đôi môi vào sâu bên trong miệng nàng, thỉnh thoảng cuốn chặt lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, mạnh mẽ như muốn nuốt chửng cả người nàng.
“Chúng ta… không thể…” Thừa lúc buông ra hít thở, Tiểu Ngư cực lực lấy lại tâm trí, tránh khỏi sự tấn công liên tục của hắn.
Đinh Triệt lại giống như không nghe thấy, không hôn được đôi cánh hoa kiều diễm, đôi môi nóng bỏng như lửa lập tức di chuyển xuống dưới, một đường in lại thật nhiều vết lửa, không chỉ thiêu đốt chính bản thân mình, mà còn muốn đem thân thể trong lòng đồng thời kéo xuống nước, không, là kéo vào biển lửa..